Sau khi đi lạc, sau khi quay đầu liệu người ta có còn đủ sức lực và sự minh mẫn để tìm thấy đúng đường? Hay là lại lạc sang một con đường khác? |
Ai cũng bảo Hà Nội nhỏ xíu, lỡ có đi lạc thì loanh quanh một lúc sẽ tìm thấy đường về. Vậy mà sáu năm nay lần nào ra đường một mình tôi cũng cứ lạc hoài trong cái vòng nhỏ xíu ấy. Nhiều hôm lạc đến đêm mới tìm thấy đường về, mới thấy Hà Nội sao mà dài rộng thế. Như buổi sáng nay tôi đã đi lạc giữa dòng người. Cứ trôi đi như không có điểm dừng, như không có biển báo quay đầu xe, như thể không có ai đứng bên đường để tôi dừng hỏi. Tôi cứ đi dù biết ngày càng xa dần nơi tôi cần đến, đi như muốn cạn kiệt, muốn buông xuôi theo dòng chảy. Tôi kịp nhận ra rằng trong tình yêu hình như tôi cũng đã đi lạc quá xa nơi cái đích tôi cần đến.
Tôi yêu anh. Tình yêu đẹp như những con đường Hà Nội trắng hoa sưa dẫn dụ, mê hoặc lòng người từng tháng ngày. Yêu như thể trên đời này không ai có thể chạm vào tình yêu ấy. Không ai có thể thay thế được vị trí của nhau. Yêu đến mức thế giới này chỉ có hai đứa mà thôi, cùng đứng về phía nhau dẫu đằng trước, đằng sau đều là nắng quái. Yêu đến mức nhiều khi ngồi nghĩ dại, lỡ đứa này chết đi rồi đứa kia biết sống làm sao, mà tự nhiên nước mắt sụt sùi. Yêu cho đến phút cuối cùng được ở bên anh để rồi nhìn anh đi theo người con gái khác thì tôi vẫn nghĩ rằng tình yêu đó là mãi mãi. Tôi đã đi lạc quá xa rồi…
Anh ở đâu?
* * *
Chúng tôi yêu nhau vào những năm tháng sinh viên nghèo rớt, chia nhau từng gói mì tôm sống là chuyện thường tình. Hồi đó suất cơm sinh viên chỉ có ba nghìn đồng, thế mà cuối tháng chưa có tiền nhà gửi xuống, nhiều hôm anh giả bộ ăn no rồi để nhường tôi. Để có tiền ăn học và đỡ đàn cha mẹ, chúng tôi lao đi làm thêm khắp nơi, bị thiên hạ lừa nhiều tôi chỉ biết gục đầu vào vùng ngực bình yên của nhau để khóc. Lao đi trong dòng xoáy chật vật của cuộc đời tôi quen với việc có anh luôn đứng đợi ở cuối đường để bớt sợ hãi hơn. Rồi thì ra trường, vật lộn với cuộc chạy đua kiếm tìm công việc đầy cám dỗ nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn nồng nàn, tha thiết và cần đến nhau như một nửa trời định của mình. Có lần khi ngồi trên tầng thượng khu kí túc nghĩ vu vơ, tôi bất chợt hỏi anh:
-Sau này, lỡ có một ngày hai đứa mình không còn thuộc về nhau nữa. Anh sẽ làm gì mỗi buổi sáng thay vì réo gọi ầm ĩ em đi thể dục?
-Sẽ nhớ đến em.
-Mỗi buổi tối anh sẽ làm gì thay vì đưa em đi dạo?
-Anh sẽ vẫn đi dạo.
Tôi xị mặt. Anh nhéo má tôi, cười bảo:
-Nhưng là đi dạo trong miền kí ức về em. Được chưa nào cô bé đa sầu đa cảm này. Chúng mình làm sao mà xa nhau được chứ. Chỉ được cái hay nói linh tinh. Lần sau còn nói thế anh phạt đấy.
Ừ! Làm sao mà lại tin có ngày hai đứa sẽ chia tay, khi tình yêu ngọt ngào đến thế. Tôi từng nhiều đêm thao thức chỉ vì nghĩ cho được một cái tên hay cho con gái. Anh bảo:
-Con trai sẽ tên là Vũ
Tôi cười:
-Con gái nhất định là Kathy. Ừ! Sao mà em thích mấy cái tên ấy đến thế nhỉ. Nhưng mà còn tên gọi ở nhà cho bọn nhóc, tên ở nhà là phải đáng yêu vào.
Anh lém lỉnh:
-Con gái là cà chua. Con trai là cà rốt. Anh là cà pháo. Còn em, em là cà chớn! Đủ bộ nhé!
Tôi nguýt anh nói người đâu mà lúc nào cũng lạc quan, đùa cợt được. Ngay cả khi thứ mà chúng tôi có chỉ là hai bàn tay trắng, loay hoay vào đời với nhiều hụt hẫng và rạn nứt. Những lúc ngồi chót vót trên một tầng cao nào đó. Thứ chúng tôi ngắm nhìn là những tòa nhà san sát, chi chít ô cửa kính. Rồi cứ tự hỏi sao nhà cửa đông đúc thế kia mà không có một cánh cửa nào dành cho mình cả? Bao giờ thì chúng tôi mới mua nổi một ngôi nhà dù là rất nhỏ ở cái thành phố quá đắt đỏ này? Bao giờ mới thoát cảnh ở thuê nay đây mai đó? Biết đến bao giờ? Vậy mà vẫn có những hôm hai đứa ngồi bàn hào hứng:
-Bao giờ mua nhà, anh sẽ mua một mảnh đất nho nhỏ làm vườn cho em trồng hoa và rau xanh. Những ngày nghỉ đẹp trời cả nhà có thể ra đó đùa vui, bọn trẻ thi thoảng sẽ nằm lăn ra cỏ xanh cười đùa. À! Cần phải có một cái bàn nhỏ để anh vừa uống cafe vừa đọc sách lúc rảnh. Em có thể ngồi ở đó vừa xem các con chơi đùa vừa có thể chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối.
-Em muốn có một chiếc bàn làm việc quay ra cửa sổ. Để mỗi sáng mở toang cửa đón làn gió mới ùa vào. Cảm giác thật là thích.
Rồi bỗng nhiên giọng chùng xuống, anh bảo:
-Bao giờ…
Tôi cười buồn:
-Thôi đừng có “bao giờ” mãi nữa. Bao giờ cho đến…bao giờ?
Rồi thì những lo toan bộn bề cứ kéo chúng tôi đi. Tôi bù đầu với hàng đống công việc ở công ty, tối còn nhận việc về nhà làm để kiếm thêm thu nhập. Anh đi xa thành phố thường xuyên với các hợp đồng nhằng nhịt những con số. Thời gian ở bên nhau ngày càng ít dần, những câu chuyện về tương lai ngày càng đứt quãng. Nhưng tôi vẫn luôn thấy ấm áp vì bên đời còn có một bờ vai. Tôi chỉ lo sao kiếm được thật nhiều tiền gom góp, tiết kiệm để nghĩ về một đám cưới với hàng trăm món phải chi. Nào thì nhẫn cưới, nào thì chăn ga gối đệm, nào thì tiền cọc thuê nhà cả 1 năm trả trước… Những lúc công việc quá tải, mệt nhoài vì cơm áo nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng nhau nói, nhìn thấy mặt nhau cười. Nghĩ đến một ngày không xa hai đứa dọn về chung một nhà là bao nhiêu mỏi mệt tiêu tan hết. Nhưng người ta thường nói cuộc đời đâu đẹp như một giấc mơ. Huống chi cái giấc mơ của chúng tôi đã vô cùng chật vật…
* * *
Vào một buổi sáng nào đó thức dậy, tự nhiên trong lòng tôi tràn ngập một cảm giác bất an. Chúng xâm chiếm, ăn mòn từng ý nghĩ và nhịp thở của tôi. Ngày ấy, bằng linh cảm của một người phụ nữ tôi phát hiện ra anh đã thuộc về người con gái khác. Tôi gần như điên loạn, trái tim muốn vỡ vụn và tan biến. Tôi muốn lao ra đường trôi theo dòng chảy đi bất cứ đâu. Tôi sợ mọi người nhìn thấy sự đau đớn ê chề của mình. Sợ những ánh nhìn thương hại. Và trong một phút giây điên loạn tôi đã thậm chí đã muốn lao đến giết chết anh.
Tôi không nhớ nổi mình đã trải qua những tháng ngày khủng hoảng sau đó như thế nào. Trong tôi giờ chỉ còn là cảm giác ê ẩm sau một nỗi đau dài. Tôi đã rất cố gắng để có thể quên anh, nhưng dường như điều đó là quá sức. Tôi nhớ nhung, trách giận anh trong từng hơi thở. Mở mắt ra thấy mọi đồ đạc trong căn phòng, mọi con đường, mọi ngõ ngách đều in bóng dáng quen thuộc của anh. Tôi xin nghỉ việc một thời gian, cố gắng chìm vào trong những giấc ngủ kéo dài. Nhưng ngay cả trong cơn mơ, những kỉ niệm ngọt ngào cũng ùa về khiến tim tôi nghẹt thở. Tôi lao vào mớ công việc hỗn độn ngập đầu, làm đến vắt kiệt sức vậy mà hình ảnh về anh vẫn không thôi giày vò, ám ảnh. Tôi mới nhận ra mình còn yêu anh nhiều lắm!
Tôi giành giật anh về phía mình. Giống như cách những đứa trẻ con giành giật lại thứ đồ chơi vốn là của mình nhưng đang nằm trong tay kẻ khác. Những kí ức tốt đẹp, những năm tháng khó khăn gắn bó với nhau giờ thành cái cớ để tôi níu anh lại bên mình. Tôi hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm của anh hay tôi cứ tự mặc định rằng anh còn yêu tôi lắm? Rằng anh sinh ra để thuộc về tôi và những phút giây lầm lỡ kia chỉ là những phút xao lòng, thoảng qua như cơn gió. Có lẽ tôi bắt đầu mất phương hướng từ khi ấy, nỗi đau khiến tôi mù quáng đến đáng thương. Tôi có giữ được gì đâu ngoài thể xác anh. Trái tim ấy đã mãi mãi thuộc về người con gái khác.
Anh đi bên cạnh đời tôi giống như kẻ vô hồn, dù anh vẫn chăm sóc cho tôi từng chút một. Cứ tưởng rằng khi tôi nhận ra sự thật đó thì tự khắc tôi sẽ dời bỏ anh để giữ lại chút thanh thản cuối cùng cho con tim đã quá nhiều rạn vỡ này. Nhưng tôi cứ nuôi chút hy vọng mỏng manh rằng rồi anh sẽ tỉnh lại, sẽ nhận ra thứ tình yêu chúng tôi từng có với nhau quá đẹp đẽ. Những hình dung về tương lai mà tôi từng kì công tô vẽ đã đổ sụp như một trò chơi ghép hình khi chỉ cần sai một mảnh ghép vào đúng nơi quan trong nhất. Nhưng tôi sẽ cần mẫn ghép lại, chỉ cần anh vẫn đi bên cạnh tôi như ngày nào, như chưa hề có khổ đau.
* * *
Tôi đã đi quá xa nơi cần đến. Đã đi qua cầu Chương Dương sang Gia Lâm hướng về phía đường quốc lộ 5 để tỏa đi các tỉnh lân cận. Tôi đã ý thức mình cần phải dừng lại, cần phải tìm nơi quay đầu gấp. Nhưng tôi vẫn không hề giảm ga, vẫn cứ trôi đi giữa dòng người vội vã. Chỉ đến khi một cơn mưa ập đến, mọi người xung quanh đều đã vội vã dừng lại mặc áo mưa. Cái lạnh của cơn mưa đang ồ ạt táp vào mặt khiến tôi bừng tỉnh, tự nhiên tôi thấy mình đơn độc đến cùng cực. Con đường nơi tôi đang đứng xa lạ và dài hun hút? Tôi cứ tự hỏi đâu là điểm dừng nếu tôi cứ trôi đi như vậy?
Tôi trở về phòng trọ trong bộ dạng ướt lướt thướt, co ro như con mèo nhỏ. Anh ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi rồi im lặng. Tôi đọc được sự cam chịu trong đôi mắt ấy. Hơn cả cơn mưa lạnh tầm tã, hơn cả quãng đường đi lạc sáng nay, ánh mắt ấy đã khiến tôi không còn sức lực. Chỉ có một trái tim đập nhịp đập yêu thương thì làm sao có thể gọi là hạnh phúc? Chỉ có một người mang ước mơ vun vén thì làm sao có thể tạo thành một mái nhà mang tên tình yêu? Nếu chúng tôi cứ trôi bên nhau vô định thì làm sao có được một điểm dừng? Tôi đã đi lạc quá xa rồi, có lẽ đã đến lúc phải dừng lại, phải kết thúc.
Tôi bảo anh:
-Anh có thể ra đi được rồi. Em sẽ không níu anh thêm nữa.
Anh khóc. Tôi quay mặt vào tường để kìm lòng không chạy theo anh khi cánh cửa kia khép lại. Để rồi cứ tự hỏi “Sau khi đi lạc, sau khi quay đầu liệu người ta có còn đủ sức lực và sự minh mẫn để tìm thấy đúng đường? Hay là lại lạc sang một con đường khác?”. Qua ô cửa sổ mờ nước, thấy cơn mưa ngoài trời đã tạnh. Anh đi, chắc sẽ không ướt áo…
Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment