Khi
bước qua cái cửa xiêu của căn nhà xiêu, khi mắt chị còn chưa quen với cái không
gian tối tăm bên trong nhà, cái mà chị nhìn rõ nhất là ánh mắt sáng quắc của
thằng bé. Nó nằm cong queo trên giường, héo như một đứa trẻ lên năm. Xương nó
nhô ra mẩu nào cũng bén ngót. Miệng liên tục đớp không khí, nước dãi ri rỉ chảy
ra bên khóe môi sần sùi, thằng bé nối một sợi nhìn bền dai vào chị, hút chị đến
ngồi với nó. Và từ đó, nó không buông tay chị ra nữa. Cứ níu lấy, cứ ghì chặt,
mắt ầng ậc nước, cổ họng phát ra những âm thanh gru gru vô nghĩa… thằng bé tỏ
ra quyến luyến không rời.
Bà
mẹ xoắn quần ống cao ống thấp, chân rơi ra những mảng bùn khô, nói thằng nhỏ đã
hai mươi mấy tuổi rồi, bà không nhớ rõ vì có nghĩa gì đâu, nó bao nhiêu tuổi
thì mãi mãi như đứa trẻ như vầy thôi. Chị bỗng có cảm giác cách nắm tay này,
cách nhìn da diết này là của một chàng trai. Máu mơ mộng trỗi dậy.
Nên
chị nán thêm chút nữa trong khi những tình nguyện viên khác trong nhóm công tác
xã hội đã lên xe ngồi chờ. Chị muốn biết thằng bé sẽ nói gì với chị. Cái sự chị
sắp đi khiến nó kích động dữ dội, cơ thể co giật, mặt méo xệch, miệng há to và
nước dãi chảy ra ròng ròng. Nó đang cố nói. Chị cố đợi một âm thanh khác với
những tiếng gru gru tuyệt vọng. Chị ghé tai vào gần, rồi gần hơn nữa, đến nỗi
tai chị gần như chạm môi nó.
Và
nó nói bật thành tiếng. Bằng tất cả tinh lực.
Chị
ra xe, quệt nước mắt chị gượng đùa, trời đất, tưởng đâu nó mê mình. Đùa, vì chị
không mơ mộng đến vậy, chị mong nó nói “Ở chơi!”, nhưng suốt buổi ngồi với
thằng bé, thấy nó nhìn mình khi dịu dàng khi rát bỏng, làm những cử chỉ khi
trìu mến khi riết róng, chị không bao giờ tưởng tượng là nó nói “TIỀN!”.
Có
người nghe chuyện nói đáng đời, ai biểu lãng mạn chi.
Nhớ
hồi mới lấy chồng, chị mua tặng mẹ chồng ở quê cái nồi cơm điện. Mẹ đem cất vì
“nấu cái này không có cơm cháy với nước cơm cho tụi nhỏ chan…”. Tặng mẹ mấy bộ
đồ bà cũng khổ sở phân trần, “màu sáng quá má ra vườn sợ dính mủ chuối…”. Chị
mua truyện tranh đem về cho bầy em, tụi nó háo hức cầm lên rồi hỏi bằng giọng
háo hức hơn nữa, “chị hai có mua bánh mì không?”. Cứ trớt quớt vậy. Mỗi lần
nhìn bình hoa vải chị mang về mẹ lấy túi ni lông bọc lại cho khỏi bụi, cho nó
đỡ chói lên đơn độc giữa căn nhà vách lá, chị có chút mắc cỡ. Giờ thì chị chỉ
mua đường, nước mắm… và chắc chắn chúng được hồ hởi đón nhận. Đôi lần chị
thấy hơi cay đắng, đời người sao chỉ quẩn quanh với những thứ tầm thường bột ngọt,
xà bông…
Trước
hôm mẹ chồng qua đời, bà viết cái thư. Chị vừa đọc vừa khóc. Thư chỉ dặn chuyện
tiền nong, đất đai. Lời cuối cùng, như chị vẫn thường quen đọc ở đâu đó, rằng
“mẹ để lại muôn vàn tình yêu thương cho các con”, thì mẹ chồng chị viết “bỏ lỗi
cho má, vì má mót được có nhiêu đó, chia cho tụi con hơi khó…”. Chị biết là mẹ
thương con theo kiểu của mẹ, biết đâu còn nhiều hơn những bà mẹ kia, nhưng vẫn
hơi bẽ bàng.
Biết
là đời giờ ô trọc, nhưng chị thích mua vé đi tàu mơ mộng, không hay giờ tàu đó
cũng chở vịt, gà… mất rồi. Lảo đảo xuống tàu mới biết tại mình hay tưởng mà ra
nông nỗi. Có lần chồng chị dúi tiền vào túi kêu vợ đi mua kem dưỡng da tay. Chị
sướng suốt buổi chiều, miệng tủm tỉm cười bâng quơ không đừng được. Sau đó anh
còn khiến chị ràn rụa nước mắt khi bảo “nhìn cái tay nhăn nheo đi nhào trộn
thức ăn là thấy hết ham, thấy mất ngon rồi…”
Chị
ngồi ngắm mãi bàn tay, nghĩ, người ta nói yêu nó một câu thì có mất gì đâu. “Tôi
xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi…”, câu hát đã có thời
chị ghét, sao giờ thấy đúng ý mình.
Nguyễn Ngọc Tư
No comments:
Post a Comment