Cái
quán đá đậu đó chừng mười năm rồi mình không ghé. Một bữa tạt qua với bạn học
hồi cấp ba, bật cười nhận ra những cái ghế gỗ xưa hai đứa học trò có thể ngồi
chung giờ quá nhỏ nhắn so với những cái mông đàn bà đã chảy nhão, sồ sề. Bạn
với mình đã con cái đùm đề. Quán vẫn nằm chỗ cũ, vẫn cách bài trí cũ, bàn cũ,
ghế cũ, hương vị cũ... Chỉ những người cũ ngồi đây chiều nay là bị thời gian
thể nghiệm sự nghiệt ngã, ráo riết của nó. Tóc hai chị em bà chủ quán đã trắng
xóa.
Hồi
mình còn học thì hai mái đầu kia chỉ bạc lai rai, đôi lần thấy họ nhuộm. Khi
chị, khi em. Những khi tóc một trong hai người đàn bà lỡ thời bỗng trở lại xanh
mịt mùng, luôn xuất hiện một ông ăn mặc chải chuốt bắc ghế ngồi gần quầy nước,
cười nói rù rì. Mấy đứa học trò tinh quái ó ré lên, kêu “Tụi bây ơi, Năm
sắp lên xe bông kìa”. Và theo sau đó là tiếng nạt nộ sượng trân của người đàn
bà đã qua xuân sắc, “đồ con nít quỷ”.
Nhưng
hai chị em mãi chưa kiếm được tấm chồng. Cũng đẹp, hiền hậu, giỏi giắn, chỉ chữ
duyên là hẹn nay hẹn mai, rồi biệt mù. “Mấy thằng cha đó hả, toàn hứa rồi xách
đít đi mất”, bà Hai cười, trả lời câu hỏi của khách cũ rằng mấy ông hồi xưa
chàng ràng ở đây, giờ đâu? Miệng bà móm vì mấy cái răng sâu bị rụng một cách
mất trật tự, như hậu quả một cuộc cướp bóc thô bạo. Như không phải tự dưng mà
chúng rụng. Một lời hứa lấy đi vài ba năm tuổi, ít nhiều hy vọng, lôi tuột
thuốc nhuộm ra khỏi tóc, khắc nhì nhằng thêm vài nếp nhăn lên da. Thời gian đã
bạc, biết lấy gì nhuộm bây giờ.
“Em
ơi lửa tắt bình khô rượu…”, tự nhiên câu thơ của Vũ Hoàng Chương nhảy nhót
trong đầu mình, khi thấy bà Hai cặm cụi dọn ly, còn bà Năm túc tắc cầm giẻ lau
bàn, và tiếng ho rớt lay lắt nhẹ hều, không đủ sức nảy lên sàn nhà nhiều mảng
gạch đắp vá. Chỗ mà mấy ông tán tỉnh xưa ngồi chéo nguẩy, giờ là cái ti vi màu
đang chạy chữ giới thiệu chương trình phát sóng buổi chiều. Hai bà già trở nên
rạo rực, “không biết bữa nay họ bắt được thằng trời đánh ấy không hen?”. “Ừ,
phim gì vô duyên, lòng vòng mấy bữa rày mà thằng ôn dịch đó vẫn chưa đền tội”.
Cái
xao xuyến đó khuấy cái không khí chìm nghỉm ù lì của buổi xế trưa lên, mơn man
loang qua chỗ tụi mình ngồi. Bạn dẹp mình qua một bên, phụ họa với hai bà già,
hồ hởi bàn tán cái phim Đài Loan dài tập chiếu trên đài truyền hình đang vào độ
gay cấn nhất. Mình ngạc nhiên khi biết bạn có thể thảnh thơi khóc cười với phim
sến rện ngay vào giờ cơm tối, giờ cả nhà xúm về.
-
Giờ đó có ai ở nhà đâu mà không rảnh.
Bạn
bồi hồi giải thích. Chồng hứa về ăn cơm, nhưng thường hứng chí tạt qua quán
nhậu. Con cũng đi chơi bóng rổ sau buổi học thêm. Có bữa cả nhà rủ nhau đi ăn
ốc thì cơ quan chồng tiếp khách đột xuất, “thôi để mai…”. Chừng chục cái mai
thì mới thành một bữa ngồi quán tiu nghỉu vì nguội thèm, cụt hứng.
Và
gốc cột bị mối ăn, bếp dột, một người họ hàng nằm bệnh cần thăm viếng… bạn hay
nhận được lời hẹn: mai. Những hẹn hò bẽ bàng, mòn mỏi vì người hẹn
nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian phía trước.
Chỉ
ti vi là đúng hẹn. Rủ mình đứng lên về, bạn nói phải nấu cơm cho xong trước khi
kênh Tám chiếu tập năm mươi bộ phim tình cảm, xong xúc tô cơm vừa ăn vừa coi
tập mười hai trên kênh Ba, đến tập ba mươi sáu trên kênh Bảy thì đi ngủ là vừa.
Hai bà già bán quán gật gù tán đồng. Buổi tối của những người đàn bà này giống
hệt nhau.
Lúc
mình với bạn chẻ nhau mỗi đứa đi một hướng, mình sực nhớ tụi mình không hẹn lại
cuộc sau, mà hai bà già bán quán cũng không đon đả kêu mai nhớ ghé ăn đá đậu,
như mười năm trước. Hẹn hò trở nên đầy rủi ro, gây sát thương trong đời sống
quá nhiều bất trắc. Về ngang qua ngôi mộ cổ nằm bên đường, tự hỏi cùng với
người nằm dưới mộ này, có bao nhiêu lời hứa được chôn theo, có bao nhiêu thời
gian của người ở lại bị bạc màu?
Nguyễn Ngọc Tư
No comments:
Post a Comment