Nửa đêm lội mạng, thấy đèn bạn sáng le lói, hỏi có gì vui không.
Bạn nói không, đang chán đời, thấy người ăn thịt người ngao ngán quá. Bạn chìa
ra những đường dẫn dài ngoằng, kêu đọc thử coi có nghe tanh không, có buồn ói
không. Loạt bài đó họ viết về vụ cướp tiệm vàng chấn động cả nước, với những
thông tin chi tiết về gã cướp theo kiểu sợi tóc chẻ làm mười sáu, mà trước giờ
chỉ Brad Pitt, Tom Cruise, Tạ Đình Phong… mới được (hay bị) quan tâm theo kiểu
ấy trên báo lá cải. “Cả em bé nạn nhân còn sống sót duy nhất trong vụ đó cũng
bị ăn thịt, em ơi”, bạn dùng hình dung từ, mà tôi nghe rởn gáy.
Phản ứng về sự khai thác thái quá của truyền thông quanh vụ cướp,
có người phẩn nộ thốt ra hai từ “súc vật”. Một đám đông bất chấp, cố xộc vào
giường bệnh của em bé hãy còn đang đau đớn hoảng loạn, như thể chất người của
họ bị rơi mất ở đâu rồi, mất trong lúc chen lấn, mất mà không hay mất. Tôi nhớ
hội chợ những năm 80, khi chúng tôi cũng giẫm đạp lên nhau để coi những thai
nhi dị dạng ngâm hóa chất, cũng ngó nghiêng, trầm trồ, cũng thấy thỏa mãn như
vừa xem cây dừa ba ngọn, rắn hai đầu. Không hay đó cũng là những sinh linh,
những cuộc làm người dang dở, không biết đấy cũng là đồng loại. Đám đông năm
xưa đám đông bây giờ, vô tâm cũng hơi giống nhau, chỉ khác là em bé nạn nhân
này còn sống và hồn xác đang trải qua những cơn sang chấn hãi hùng.
Đám đông ấy không phải hiếu kỳ ghé mắt qua cho thỏa cơn tò mò, mà
như thợ săn lao mình vào một cuộc săn, quyết bắt bằng được con mồi. Họ có học.
Họ nhiều chữ. Họ cũng có danh vị nhà này nhà nọ. Bạn hỏi tôi nên xếp họ vào
phía nào, ác hay rất ác?
Những khi nói chuyện thiện ác nghe chơi, bọn tôi chia người đời
làm hai loại : ác và rất ác, vô tâm và cố tình. Anh nhà văn đem sách của đồng
nghiệp liệng vào thùng rác chỉ đơn giản là ghét, nhưng đổ cả bia thừa vào thùng
rác ấy thì anh có sự cay nghiệt. Cưa đốn một cái cây không nhẫn tâm bằng ken
gốc cho cây chết dần mòn. Ngồi mài một con dao thật bén, nấu nồi nước thật sôi
để sát thương người là do ác tính, không phải vì một cơn nóng giận bất ngờ.
Tình cờ, luôn có một khoảng trống nào đó, dù rất chông chênh để cho người ta
dừng lại, giật mình. Và tình cờ, có người nắm bắt được khoảnh khắc đó, có người
bỏ lỡ. Tôi kêu vụ ác tính ác tâm này khó phân biệt quá, không có biên giới rõ
ràng gì hết. Làm người mà, sao dễ được, bạn cười.
Có lần khi đi bảo tàng tỉnh chơi, thấy mấy cái vành tai, bàn tay,
ngón chân… của những du kích bị địch xẻo đem ngâm rượu, bạn kêu trời hỡi trời.
Họ trưng bày những hiện vật này bâng quơ cùng một dãy, xếp cùng một kiểu với
những mẫu vật được ướp phoocmaldehit khác. Chứng tích tội ác chiến tranh nằm
cách mẫu vật cá nước ngọt bằng ba bước chân. Nếu lơ đãng người ta sẽ lướt qua
những phần cơ thể chết đó như lướt qua những con cá trèn cá thác lác cá kèo.
Người ta sẽ dửng dưng như không, sẽ chẳng chút bàng hoàng, lơi bước khi ngang
qua dấu vết tội ác. Trưng bày tội ác mà không gây giật mình, thì trưng bày làm
chi.
Đoạn cuối của vụ chị Tấm báo thù thì ai cũng thuộc nằm lòng, cũng
hả hê nhưng bao nhiêu tuổi đời người ta mới nhận ra đó là một vụ ăn thịt người?
Cái không khí huyễn hoặc biến ảo thần kỳ của cổ tích làm người ta quên lửng chi
tiết man rợ đó, và lớp lớp trẻ con nhẹ nhỏm thản nhiên như thể Cám qua đời vì
đau răng còn mụ dì ghẻ chết vì sặc muối ớt.
Và những người đang cố nhìn cho bằng được em bé nằm đau kia hẳn đã
từng rất say mê cổ tích, từng vô tư đứng về phía chị Tấm, tưởng là chị ấy rất
hiền.
Nguyễn Ngọc Tư
No comments:
Post a Comment