Tôi là thằng đàn ông có mẽ ngoài ưa nhìn, sở hữu một sự nghiệp “bề thế”. Mấy thằng bạn thủa sinh viên phong cho tôi danh hiệu, “gã đàn ông sớm đạt được danh vọng và tiền bạc”. Ngoài 30 tuổi tôi là bác sĩ, kiêm trưởng khoa tai mũi họng của một bệnh viên tương đối tiếng tăm. Bệnh nhân lũ lượt mò đến nhà tôi, với mong muốn tôi trực tiếp cắt amiđan, mổ viêm tai giữa hay viêm xoang… Cho họ. Đa phần bệnh nhân ngại đau đớn. Gặp tôi tại nhà riêng họ sẽ kiếm đủ cớ dúi vào tay tôi những chiếc phong bì. Tôi chẳng phải loại thầy thuốc thích “mơi” hay “ăn” tiền của bệnh nhân. Có lẽ tôi sinh ra vào giờ “ăn tiền”, tiền bác cứ tự nhiên đổ vào túi tôi. Dù tôi có tìm cách từ chối những chiếc phong bì. Tôi cố giải thích với họ: “Anh, chị , cô, bác cứ yên tâm điều trị, chữa bệnh thuộc về trách nhiệm của chúng tôi. Chúng tôi sẽ làm tất cả để khỏi phải hổ thẹn với lương tâm người thầy thuốc. Anh, chị, cô, bác hãy dùng số tiền này bồi dưỡng cho mau lành bệnh. Chúng tôi chỉ ăn lương của bệnh viện thôi, ngoài ra không có bất cứ đòi hỏi nào…” Thế nhưng họ lại van vỉ khóc lóc cầu xin tôi
nhận cái phong bao từ tay họ, họ không tin vào lương tâm, họ chỉ tin vào đồng tiền. Họ sợ nếu tôi không nhận tiền của họ tôi sẽ “hại” họ mất. Tôi chỉ còn cách giúp họ tin vào thiện chí của người bác sĩ bằng việc, đút phong bao họ đưa vào túi với nụ cười gượng gạo. Dư luận hay đồn thổi chuyện bác sĩ ăn tiền, này nọ. Đáng ra trước tiên họ nên trách bản thân đã làm hư bác sĩ.
Dẹp chuyện ghề nghiệp qua một bên, bời tôi đương đau đầu về chuyện tình ái. Ôi! Con người sung sướng, hạnh phúc tột đỉnh cũng vì yêu mà đau khổ bất hạnh cũng từ đó sinh ra.
Tại tôi trót dại cả đời trai xây đắp cho lý tưởng đẹp đẽ. Để rồi cuối cùng lại mất công đập vỡ nó ra.
Thời sinh viên tôi từng yêu một người con gái. Cô nàng học đại học ngoại ngữ. Chúng tôi yêu nhau điên cuồng và mơ mộng. Cô nàng thuộc tuýp người “chữ trinh đáng giá nghìn vàng”. Thú thật, lúc ngồi bên cô ấy, lòng tôi rạo rực đầy ham muốn. Nhiều lần ôm cô nàng vào lòng tôi thủ thỉ: “Em yêu, bọn mình bọn mình cùng đi đến tận cùng bến bờ hạnh phúc nhé…’’ Cô nàng giẫy nẩy từ chối: “Yêu em thì anh phải giữ gìm cho em chứ, chon hay trước ngộ nhỡ chúng mình có con, thì hỏng hết tương lai của hai đứa mình còn gì.’’ Cô nàng càng khép nép, tôi càng muốn đi vào cơ thể mảnh dẻ ấy. Tôi vuốt suối tóc mềm ngang lưng khiến tôi điên đảo ngây từ cái nhìn đầu tiên. Ngây trước mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ nàn môi cô nàng, tôi ngon ngọt: “ Chuyện có thai em đừng lo, anh là bác sĩ mà. Anh sẽ tránh cho em. Bọn mình yêu nhau đến nước này rồi em còn giữ làm gì. Trước sau gì em chả là vợ anh’’. Tim cô nàng đập thình thịch, buồng phổi cô nàng thở mạnh hơn nhưng cô nàng vẫn kiêm quyết: “ Không được nếu anh cố tình ép em, thì chúng ta chia tay nhau vậy’’. Trời ơi, cô nàng thừa biết tôi làm sao có thể sống thiếu cô ta được. Cô nàng quyến rũ, đáng yêu, xinh đẹp ơi. Cô nàng thừa biết; chỉ một ngày không nhìn thấy cô, tôi như phát cuồng tự hỏi: “Cô ấy có nhớ mình không? Cô ấy có yêu mình nhiều như mình yêu cô ấy không?” Sao mà cô nàng lỡ nói ra lời phũ phàng đó. Tôi hiểu cô nàng thông minh luôn ý thức được vị trí quan trọng của cô trong trái tim tôi. Sau bận bị cô nàng đe bỏ tôi đâu dám ho he đòi hỏi gì nơi cô nữa. Tôi bắt đầu yêu cô nàng cuồng si theo kiểu, thi sĩ yêu nàng thơ của anh ta trong thập niên 60. Tôi cung phụng cô nàng bằng số tiền ít ỏi của thằng sinh viên đang ngồi trên giảng đường đại học. Tôi chiều theo những ý thích đôi khi quái gở và hơi thất thường cô nàng vẽ ra.
Thí dụ như cô muốn chúng tôi lắm tay nhau đi dưới trời mưa, cô muốn tôi đưa đi ăn kem giữa mùa đông rét buốt. Bù lại, cô nàng luôn miêng thề thốt yêu đương. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào gương mặt có đôi mắt ươn ướt như sắp khóc làm lòng tôi mềm như bún. Tôi hạnh phúc với thứ tình yêu cô nàng vẽ ra cho tôi.
Cho đến một ngày nắng chói chang cô nàng hẹn tôi ra quán cafe quen thuộc. Sau một hồi nói vu vơ cô nàng đột ngột nói lời chia tay: “Thực ra em đã ngộ nhận, em chưa hề yêu anh thì phải”. Giọng cô nàng đầy tâm trạng. Tôi như chiếc bình thủy tinh bị cô đem ra đập vỡ làm trăm mảnh. Bị cô nàng vứt bỏ không thương tiếc tôi ốm mất gần một tuần lễ. Tôi nằm bẹp trên giường rên hừ hừ kêu lạnh. Mẹ tưởng tôi cảm phong hàn. Nào hay đâu tôi đang lạnh trong tim. Tạm khỏi ốm tôi tìm cách gặp cô nàng. Tôi vừa cầu xin vừa gặng hỏi: “Sao em lỡ tàn nhẫn với anh thế ? Chúng ta đang hạnh phúc kia mà? Em chưa bằng lòng anh ở điểm nào em cứ nói ra. Anh hứa anh sẽ sửa, chỉ xin em đừng bỏ anh”. Cô nàng đáp lạnh te: “Em không yêu anh, ngàn lần không yêu thế đã đủ lý do để chia tay chưa? Em cũng xin anh đừng bám theo em nữa em sắp lấy chồng rồi. Anh đừng để anh ấy biết chuyện của chúng mình”. Cô nàng lạnh nhạt quay mặt bước đi. Tiếng guốc thình thịch nện xuống mặt đường xé vụn tâm can, khác nào lưỡi gươm đâm thẳng vào ngực tôi.
Ít lâu sau cô nàng lấy chồng, một người đàn ông thành đạt, giầu có hơn tôi về mọi mặt. Gã đàn ông cô nàng từng khoe với tôi. Cô mới quen hắn trong buổi tiệc sinh nhật cô bạn thân hai tháng trước. Tôi nghiệm ra ở đời muốn được quyền từ chối ta phải là kẻ mạnh. Do sống nội tâm, sau cú ngã ngựa đầu đời tôi mắc chứng “sợ’’ phụ nữ. Cánh của trái tim tôi bị niêm phong. Chưa cô gái nào lẻn vào được, vì chiếc chìa khóa cũng bị mất theo mối tình đầu. Tôi mau chóng trở thành người đàn ông có tất cả ngoại trừ tình yêu. Trước mỗi bữa cơm với móm canh khoai tây ninh xương, (Móm tôi khoái khẩu nhất). Mẹ than thở: “Bằng từng này tuổi rồi chưa mà thèm lấy vợ để mẹ có cháu ẵm bồng. Mẹ ở nhà thui thủi một mình cũng buồn.” ( Bố tôi mất cách đó ba năm vì căn bệnh ung thư phổi. Nguyên do một phần tại ông hút quá nhiều thuốc lá. Ông nghiện thuốc nặng, ngày nào không hút trên mười điếu thì thấy nhạt miệng. Tôi nhiều lần cảnh báo ông về nguy cơ mắc chứng ung thư phổi. Nếu ông liên tục đốt phổi bằng khói thuốc. Ấy vậy mà ông có bỏ được đâu). Nghiện thuốc lá đã khổ sở thế rồi, huống hồ trước kia tôi “nghiện’’ một người con gái? Tôi thường tìm cách lảng tránh câu hỏi của mẹ, hoặc chỉ trả lời ỡm ờ cho qua.
Tôi lao vào học tập, phấn đấu miệt mài để không còn thời gian nhớ tới người con gái bội bạc. Tôi gần như mất hẳn rung cảm với phụ nữ.
Mẹ sốt sắng mong tôi sớm thành gia thất. Nhờ hội tụ nhiều ưu thế của một người chồng lý tưởng. Tôi được nhiều cô gái để mắt tới. Cô nào tính rụt rè nhút nhát thì thương thầm nhớ trộm. Cô nào mạnh bạo quyết liệt thì đeo đuổi ra mặt. Họ hay bàn tán xem hôm nay tôi mặc áo mầu gì, tóc chải bồng hay vuốt keo..V..V.. Ôi đúng là phụ nữ, họ thường nheo nhéo bên tai tôi: “Anh Mẫn ơi, anh mẫn à, hôm nay đi ăn cơm với em nhé. Anh đi xem phim với em nha, bọn mình đi hội chợ chơi đi...” Họ tìm mọi cách ghi điểm trong mắt tôi. Cá biệt có Thúy đến tận nhà lấy lòng thân mẫu. Mẹ tôi cũng ưng cô Thúy. Bà nói với tôi: “Mẹ thấy cô Thúy y tá vừa xinh đẹp, nết na, khéo ăn khéo nói, khéo tề gia nội trợ con lấy đưộc người vợ như thế mẹ cũng yên lòng.’’ Xem chừng bà thực sự yên tâm “bàn giao’’ thằng con trai độc đinh chô cô Thúy đa tình lắm rồi. Buồn thay tôi lại dửng dưng trước họ. May thay cho họ vì tôi rất tử tế nếu không họ phải“qua tay’’ tôi cả rồi. Tính tôi là vậy chẳng thể tặc lưỡi vào yêu khi không rung động. Nói như vậy không nghĩa là tôi đã đánh mất hẳn bẳn năng của “con đực”. Khi xem những cảnh nóng trên phim cơn “đói” phụ nữ lại cồn cào trong cơ thể tôi, nhiều khi cơn “đói” ấy tự nhiên xộc tới. Tôi khá đặc biệt, tôi có cách “xử lý” riêng. Tôi không nhờ cậy đến những cô gái điếm như một số gã độc thân khác vẫn làm. Về cơ bản tôi có định kiến nặng nề với hạng gái này. Tôi khinh bỉ và căm ghét họ vì họ đã làm hỏng, hình ảnh những người đàn ông quân tử. Bạn có thể để cho một kẻ dơ dáy bẩn thỉu bạn ghét ghét đắng hút hết sinh lực đàn ông ư? Không đời nào, tôi chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt cô ta thôi, làm sao tôi hành sự nổi. “Không bao giờ quan hệ tình dục với gái mại dâm’’. Tôi sống với phương châm ấy. Là bác sĩ tôi hiểu quá rõ những nguy cơ mắc bệnh kín từ họ. Ngay cả khi có bao cao su tôi cũng chẳng muốn tốn chút sinh lưc nào để họ giúp tôi thỏa mãn. Yêu một cô gái chuyên bán chôn nuôi miệng với tôi là điều hoang đường. Tôi cũng không thủ dâm như mấy gã thuộc giới tính thứ tư sùng bái. Tôi thấy hành động thủ dâm nó bệnh hoạn làm sao ấy, tôi ghê tởm việc làm này. Đối diện với cơn “khát’’ phụ nữ, tôi lao vào học tập, nghiên cứu và trở thành người đàn ông thành đạt
Thời gian trôi qua cuộc đời tôi như những áng mây xanh trên bầu trời kia, chẳng thể ngừng trôi một giây, một phút nào. Trái tim gần như chai lì vô cảm trong ngực tôi, tưởng chừng chẳng bao giờ ngân lên réo rắt những giai điệu tình yêu ngọt ngào nữa. Vào đúng cái thời điểm tôi chán chường , tuyệt vọng nhất thì em xuất hiện. Em tái tạo lại đời tôi từ dống đổ nát hoang tàn.
Tôi nhớ mồn một, ngày định mệnh ấy, tiếng chim hót trong trẻo, mưa bay lất phất, xem hết bộ phim “Đêm hộ long trì”. Tôi nhận được cú diện thoại của thằng bạn mời ăn khao vợ cậu ta mới sinh thằng cu tí. Thằng bạn hẹn tôi đến nhà hàng trên phố Mai Hắc Đế. (Con phố nổi tiếng với thành tích “chém’’ khách, với chúng tôi điều đó chỉ là chuyện nhỏ, miễm sao đồ ăn ngon). Chính tại nơi đó tôi gặp Nhã Kỳ người sau này tôi muốn cưới làm vợ.
Tôi mặc chiếc áo kẻ sọc đen, vuốt keo làm điệu rất chỉnh tề sau đó mới rắt xe ra khỏi nhà. Đang buồn tình lại nhận được lời mời đi ăn, tôi mừng như bắt được vàng. Tôi phóng như bay đến điển hẹn. Chúng tôi vừa ngồi vào bàn ăn. Chợt có tiếng cô gái la thất thanh:
- Cướp…Cướp..Có ai không.. Gúp tôi với …
Theo phản xạ tôi lao ngay ra cửa đuổi bắt tên khốn đang xách theo cái túi màu đỏ. Nhờ hồi nhỏ từng học võ, tôi mau chóng đuổi kịp tên cướp. Máu anh hung trỗi dậy, tôi hăng hái thụi cho tên cướp mấy cú như trời giáng. Tôi quát:
- Tao đánh mày, cho chừa thói chộm cướp, có giỏi thì mày tự kiếm tiền đi, đừng làm cái việc hẹn hạ này.
- Dạ em xin anh, từ lần sau em xin chừa, anh tha cho em… – Tên cướp chắp tay nói.
- Mày cút đi cho khuất mắt tao. – Tôi giằng lấy cái túi.
Tôi quay qua đưa chiếc túi cho cô gái. Tôi thoáng ngỡ ngàng, bắt gặp một vóc dáng mảnh mai đằng sau làn váy mỏng đẫm nước mưa. Gương mặt thanh tú có cái nốt rồi xinh xinh trên khóe miệng làm tôi bối rối. Tôi lập cập hỏi:
- Em không sao chứ ?
Em ngước mắt nhìn tôi, nhỏ nhẹ nói:
- Em không sao, cảm ơn anh nhiều lắm.
Ôi giọng nói mới ngọt ngào, đáng yêu làm sao. Tôi tưởng như giọng nói ấy là hay, đẹp nhất trong thế giới loài người vậy, dù rất địa phương. Trong lòng tôi phấn chấn, trái tim tôi run rẩy, thành ra tôi nói lắp ba lắp bắp.
- Ch. .Chuyê..chuyện ..Nhỏ ấy mà..
Cuộc gặp gỡ chỉ giản đơn và ngắn gủi thế thôi, cũng dủ gieo vào lòng tôi những thương nhớ mộng mơ xa vời. Sau đấy tôi cứ trách bản thân hồ đồ, quên không bảo em cho địa chỉ hay số diện thoại.
Kể từ sau ngày biết trên này có một người con gái rất quyến rũ, tôi đâm ra yêu đời. Tôi làm việc hăng say, tôi hay huýt sáo những bản tình ca ngọt ngào. Mấy thằng bạn còn bắt tôi khao, chúng cho rằng tôi có nhiều biểu hiện của kẻ đang yêu. Tôi hay cười thầm mỗi khi nhớ đến cuộc gặp tình cờ với em. ( Ngày nào tôi cũng nghĩ đến hình bóng em). Chưa biết tên em, tôi thầm gọi em là: “Bông hồng trinh trắng”.
Càng ngày áp lực công việc càng cao, tôi gần như phải vặt kiệt toàn bộ sức lực cho bệnh viện. Cũng may những khi căng thẳng quá, gương mặt bừng sáng nụ cười như thiên thần của “bông hồng trinh trắng” lại xuất hiện, giúp tôi kíp thời phấn trấn trở lại. “Bông hồng trinh trắng” thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của tôi. Nói đúng hơn là tôi luôn tìm cách để được gặp em, chỉ có trong mơ tôi mới làm được cái điều tôi ao ước. Trước khi ngủ tôi đều chiêm ngưỡng em trong ý nghĩ. Trong gấc mơ “bông hồng trinh trắng” mặc váy cô dâu còn tôi là thằng chú rể hạnh phúc nhất trần đời dắt tay em tiến vào lễ đường. Bệnh tương tư của tôi ngày một trầm trọng hơn. Tôi luôn nhớ em quay quắt, tôi thèm được lắm tay em, được chạm vào làn da thơm mùi con gái. Tôi yêu em bằng tình yêu sét đánh. (Thức tình yêu trước kia tôi vẫn hồ nghi, tôi không tin là nó tồn tại trên đời). Đi ngoài phố, vào cửa hàng mua đồ, đi ăn, ở bênh viện, tôi thường lén quan sát gương mặt những cô gái thanh mảnh, những mong tìm ra em. Để tôi có cơ hội gặp “bông hồng trinh trắng” lớn hơn. Hội chợ triển lãm nào cũng có mặt tôi. Tôi hòa vào dòng người đông đúc ngơ ngác tìm em. Trớ trêu thay tôi càng tìm em càng bặt vô âm tín. Đúng lúc tôi chán chường, tuyệt vọng nhất, em lại xuất như một phép lạ thượng đế ban cho cuộc đời tôi.
Hôm dó tôi rất buồn nản và mệt mỏi khi bị thằng bạn ghen nhầm. Chả là tôi cùng vợ chồng Thắng đi đám cưới một người bạn. Chẳng hiểu vì tôi hấp dẫn hay tại tôi giống giống người tình cũ của cô ta, mà cô vợ Thắng liên tục để mắt ngắm tôi suốt bữa tiệc. Chúng tôi đã cãi vã cảt buổi chiều hôm đó. Tôi đã cố giải thích cho Thắng hiểu rằng; Giữa chúng tôi không có chuyện mờ ám nào cả. Tôi không yêu vợ cậu ta, Tôi không thích quan hệ lăng nhăng với những phụ nữ đã có chồng. Thắng vẫn khăng khăng cho rằng chúng tôi có vấn đề với nhau. Thắng là thằng bạn tôi tin tưởng và quý mến hơn cả, tôi chẳng muốn vì chút hiểu lầm nhỏ mà mất đi một tình bạn đẹp. Tôi càng cố gỡ dường như mọi chuyện càng rối tung lên. Bực mình tôi phóng xe như điên trên đường phố. Rồi tôi tấp đại vào một quán rượu bên lề đường. Bình thường tôi ít khi uống rượu đến say, nhưng hôm đó tôi đã bảo bà chủ quán mang cho tôi nhiều đồ ăn và một trai rượu. Tôi quên chuyện buồn bằng cách uống đến say mềm, say đến mức chẳng còn biết trời đất gì nữa.
Sáng hôm sau tôi thấy mình ở trong một căn phòng nhỏ, đơn sơ. (Loại phòng trọ rẻ tiền người ta vẫn hay cho sinh viên thuê). Tỉnh dậy tôi thấy mình ngủ trên chiếc giường lạ, áo quần sộc sệch. Tôi đưa mắt nhìn khắp căn phòng sực mùi nước hoa phụ nữ, trên tường dán nhiều tranh ảnh của mấy ngôi sao ca nhạc đang nổi đình đám hiện nay. Gần ô cửa sổ treo mấy bộ quần áo phụ nữ, xe của tôi được dựng trong góc nhà. “Cả đêm qua mình ngủ ở đây sao?” Tôi bóp trán suy nghĩ nhưng vô ích tôi chẳng nhớ được gì hết. Đầu tôi vẫn còn hơi on gong. “Hôm qua mình có làm gì sằng bậy không? Mình có cho chó ăn chè để cô ấy phải vất vả hầu hạ không?” Tôi hốt hoảng tự hỏi, tôi tự lục vấn bản thân hồi lâu, rồi đi đến kết luận không chắc lắm: hôm qua tôi chẳng làm điều gì sai trái cả. “Ai đưa mình vào đây?” Tôi đứng phắt dậy toan tìm chủ nhà thì một mảnh nhỏ nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ đập vào mắt tôi. Mạnh giấy được đặt dưới chiếc kẹp tóc đính hạt cườm lấp lánh. Mảnh giấy ghi dòng chữ:
Anh tỉnh dạy thì lấy bàn trải đánh răng ở trong cốc, chiếc bàn trải màu đỏ ấy. Còn khăn vắt ngoài dây gần chậu xương rồng, khăn mặt của anh màu xanh nhé. Yên tâm đi cả khăn và bàn trải tôi đều mới mua để dùng cho khách đó. Tôi chợ mua đồ ăn sáng.
“Ôi cô ấy tuyệt thật”. Tôi nhủ thầm. Bỗng chốc tôi ao ước giá mà tôi cũng lấy được người vợ chu đáo và biết quan tâm chăm sóc đến tôi như thế. Thì ra trong cái rủi luôn ẩn chứac cái may, nếu không có cuộc cãi vã hôm qua tôi đâu có được người đẹp chăm sóc.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi tôi nằm vật xuống gường vì vẫn còn mệt.
- Anh dậy ăn phở đi.
Chất giọng êm ái ngọt ngào như có lực hút thần kì làm tôi bật dậy.
- Nếu chưa vừa miệng thì anh cho thêm gia vị vào.
Tôi ngước mắt nhìn lên. Trời ơi, may mắn biết bao, hạnh phúc biết bao, tôi gặp lại ’’bông hồng trinh trắng’’của tôi rồi. Lồng ngực tôi đập rộn rã.
- Em không ăn à? – Tôi hấp tấp hỏi.
- Em ăn rồi, đây là phần của anh. – Em nhoẻn miệng cười, đưa cho tôi tô phở bò thêm điếc mũi.
Tôi hít hà căng buồng phổi mùi thơm của phở, ngan ngát mùi thịt da con gái. Tôi run run súc từng thìa phở, ăn trong trạng thái mê muội như chưa từng ăn phở bao giờ. Mùi vị của tô phở, của tấm lòng em đến giờ vẫn vẹn nguyên ký ức.
- Cảm ơn em, chắc hôm qua em vất vả vì anh lắm nhỉ. – Tôi cố nặn ra một nụ cười đẹp đẽ để che đi những cử chỉ vụng về.
- Em giúp anh là để trả ơn anh thôi’’. – Em hất mặt kiêu hãnh.
- Cái gì em cũng sòng phẳng vậy sao? – Tôi tự ái hỏi.
- Phương châm sống của em là có vay thì có trả. – Em đáp tỉnh bơ.
- Kể cả chuyện tình cảm? - Tim tôi thắt lại.
- Bất kể tiền hay tình điều phải rạch ròi rất khoát, các cụ xưa vẫn nói có qua có lại mới toai lòng nhau…– Em triết lý.
Bao giờ em cũng tỉnh táo và minh bạch, em làm tôi điêu đứng. Sau này trong các cuộc cãi vã phần thắng luôn thuộc về em. Phải công nhận em có tài ăn nói hơn tôi. Biết mình đuối lý tôi vội chuyển đề tài.
- Anh têm Mẫn, bác sĩ Mẫn. Có thể cho anh biết đôi chút về em không? – Tôi cố tình khoe nghề bác sĩ hòng mong em để mắt tới.
- Em tên Nhã kỳ. Bác sĩ mà cũng biết say à? – Em cười, gương mặt tươi tắn của em rất hay cười. Khiến người đối diện có cảm giác cởi mở và thân thiện.
- Bác sĩ cũng là con người thôi. Em là sinh viên à? – Tôi đoán.
- Vâng. – Em khẽ gật đầu.
- Em học trường gì?
- Em học đại học Văn Hóa
- Em học năm thứ mấy?
- Em học năm thứ tư.
- Năm nay em ra trường à?- Bí quá tôi hỏi một câu thừa thãi.
Em cười giòn tan cả căn phòng như cũng cười theo em. Duy chỉ điều em đầy kiêu hãnh, em chẳng buồn hỏi han tôi lấy một lời khiến tôi hơi chạnh lòng.
- Em có người yêu chưa? – Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời
- Chưa. - Em lảng tránh cái nhìn chan chứa yêu thương của tôi.
Sau cơ hội tình cờ gặp lại em trời cho, ngày tôi cũng mua quà tặng em. Hình ảnh của em hiện hữu trong đầu tôi nhiều hơn. Thoạt đầu em từ chối làm người yêu tôi với cái lắc đầu lạnh lùng. Rồi lòng yêu mãnh liệt chân thành tha thiết của tôi đã phá hủy mọi hồ nghi ái ngại của “bông hồng trinh trắng’’. Em trở thành người yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau trang trọng, đẹp đẽ trong sáng như tiểu thuyết. Nghĩa là tôi chỉ được phép ôm, hôn vuốt mái tóc óng ả, chạm vào làn da mịn màng thơm tho ấy. Ngoài ra tôi không có quyền đi xa hơn nữa. “Chắc nàng định giữ cho đêm động phòng hoa chúc đây’’. Nghĩ vậy tôi vui vẻ bằng lòng không đòi hỏi thêm bất cứ điều gì.
Hết thời gian làm việc tôi sấp ngửa tắm rửa ăn vận quần áo chỉnh tề rồi đến chỗ em. Tôi đưa em đi ăn, đưa em đi siêu thị. Tôi giúp em những công việc của đàn ông như thay cái bóng đèn, sửa cái bàn, nối cái dây điện bị chuột cắn…Toàn những việc không tên mà ở nhà tôi cũng chẳng buồn làm. Tôi dành phần chu cấp cho em tiền sinh hoạt hàng tháng, tiền thuê nhà, thậm chí cả tiền học phí nếu có. Tôi lấy làm hãnh diện vào tự hào khi được bao bọc cho em.
Biết chuyện tôi “dại gái’’ Thắng sốt sắng gặp tôi khuyên nhủ:
- Tao nghi lắm trực giác của tao hiếm khi sai. Người yêu mày chỉ yêu mày vì tiền thôi. Mày dại quá, bao nhiêu cô tử tế thì không ưng.
- Mày có yêu được người mà mày không có tí thiện cảm nào không? Mày điên à. Cô ấy là “bồng hồng trinh trắng” đấy. – Tôi cau có. Tôi khó chịu vì Thắng nghĩ oan cho em.
- Mày cứ thần thánh hóa tình yêu, thực ra tình yêu rất đơn giản. Mày cứ nhìn xã hội thì biết, bao nhiêu người cưới nhau rồi mới yêu mà vẫn hạnh phúc. “Bông hồng trinh trắng” gì mà lại mơi tiền của giai, cô ả là “bông hồng đen” thì có. – Thắng cười khinh mạn.
- Đấy là tao tự nguyện. Cô ấy không phải cái hạng gái nhà hàng mày vẫn chơi đâu. Sau này tao sẽ cưới cô ấy. – Tôi gân cổ cãi.
- Thế càng chứng tỏ mày thua đậm. Gái nhà hàng còn dễ chơi loại gái như cô ả mới đáng sợ. – Thắng nhìn tôi với vẻ thương hại.
- Cô ấy là sinh viên đại học hẳn hoi. – Tôi thanh minh.
- Mày gà quá. Chịu khó tìm đọc mấy bài báo người đẹp cặp với đại gia đi, toàn sinh viên ngoại tỉnh cả. – Thắng gắt nhẹ.
- Bọn tao chưa gì cả. – Tôi cáu tiết.
- Tao thấy mà dại gái số một. Kĩ nghệ chài giai của mấy cô ả này siêu lắm. Ả không vòi vĩnh nhưng ả sẽ có cách khiến mày chủ động phòi tiền ra. Thằng đàn ông nào chả có máu sĩ gái. – Thắng cười nhạo.
- Im đi. Mày còn nói lăng nhăng nữa tao đấm mày gãy răng. – Tôi hầm hè.
- Tao đảm bảo với mày ả không còn con gái. – Thắng quả quyết.
- Mày nói láo. – Tôi gầm gừ trong họng.
- Không tin mày chơi thử xem là biết ngay thôi. - Nói mãi tôi chẳng ăn nhời Thắng khích bác.
Trước mặt Thắng tôi hùng hồn bảo vệ em là vậy. Nhưng Thắng đi rồi những điều Thắng nói cứ ám ảnh trong đầu tôi. Niềm tin tưởng tuyệt đối vào “bông hồng trinh trắng” hoàn toàn sụp đổ.
Tôi mua một bó hồng đỏ, tức tốc phóng xe đến tặng em.
- Hoa hồng cũng đẹp như tình yêu của chúng mình anh nhỉ? – Em cười nói vui vẻ. Đôi mắt long lanh của em khiến hồn tôi chao đảo. Tôi say sưa ngắm nhìn em sinh động trong chiếc váy hoa rộng cổ nhưng không để lộ ngực. Và thầm hỏi: “Em còn trinh trắng không?’’
- Anh nhìn em lạ thế? Có chuyện gì không anh? – Đôi mắt trong veo của em nhì tôi chăm chú.
- Hôm nay em đẹp quá? – Tôi bối rối.
- Anh đang giấu em chuyện gì phải không?
Em luôn thông minh và tinh tế. Tôi hiếm khi “qua mặt’’ được em. Tôi trả lời đại khái:
- Anh nhớ em.
- Hôm nay chúng mình đi hội chợ chơi nhé.
- Thôi, ở phòng em chơi thích hơn.
- Hôm qua anh còn hào hứng bảo ngay mai chúng mình đi hội chợ kia mà?
Tôi khăng đòi ở phòng em chơi. Tôi kéo em vào trong phòng bảo:
- Anh đổi ý rồi tối nay bọn mình sẽ ở nhà.
Tôi chủ động đóng cửa phòng lại.
- Anh ..Anh.. – Em hoảng sợ.
- Em cho anh tất cả nhé?
Không đợi em đồng ý. Sau những cái vuốt ve vội vàng, những lời dụ dỗ đường mật. Tôi như con thú đói vồ mồi. Em không phản kháng, cũng không tỏ ra thích. Em dửng dưng chịu đựng với đôi mắt đỏ hoe. Tôi có cám giác mình là thằng đàn ông khốn nạn đáng khinh bỉ. Sau đó tôi mới biết mình quá tử tế vì em không phải là “Bông hồng trinh trắng’’ như biệt hiệu tôi gắn cho em.
- Em từng làm chuyện đó để kiếm tiền à? – Tôi tức tối tra hỏi.
- Vâng em có một quá khứ lầm lỗi. – Em sợ hãi trả lời trong nước mắt.
- Tại sao em phải làm thế? – Tôi chua chát.
- Tại em cần tiền.
- Em cần tiền để thỏa mãn thói đua đòi? – Tôi đay nghiến.
- Anh có quyền khinh ghét, có quyền bỏ rơi em. Nhưng em sẽ không cầu xin anh đâu. – Em nuốt vội tiếng nức, nói cứng cỏi. Tôi chợt rùng mình bởi ý nghĩ tôi cư xử với em có phần hơi quá đáng. Em đâu phải một cô gái đua đòi. Em ăn mặc giản dị, ít son phấn. Thậm chí em còn đi xe đạp, dùng điện thoại rẻ tiền. “Vậy em cần tiền để làm gì?’’ Tôi tự hỏi rồi nhìn thẳng vào mắt em.
- Em nói thật cho anh biết đi, em cần tiền để làm gì?
- Để học và chữ bệnh.
- Em bị bệnh gì?
- Mẹ em bị ung thư, bà qua đời cách đây một năm rồi.
Em òa khóc. Tôi ôm em vào lòng. Ôi, tôi thật vô tâm. Tôi yêu em bao nhiêu ngày, mà tôi chẳng biết tẹo nào về quá khứ của em.
- Anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi. Tại em nhơ bẩn.
…
Em không còn trinh trắng nữa có sao đâu. Cuộc đời xô đẩy em, bắt em phải phong trần. Những lầm lỗi của em thuộc về quá khứ rồi. Tôi yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời kia. Em là sinh mệnh của tôi. Tôi có thể sống mà không cần sinh mệnh sao?
No comments:
Post a Comment