Tôi quyết định rồi, tôi
sẽ bỏ nhà đi bụi đời. Tôi đang giận ba tôi ghê lắm. Tôi không suy nghĩ nhiều
lắm về chuyện này. Cứ tưởng vẻ mặt hốt hoảng của mẹ lúc mở cửa ra thấy cái thư
để lại (cái thư sai chính tả hãi hùng luôn), vẻ mặt hối hận tràn đầy của ba là
tôi thấy hả hê, sướng người. Người lớn không thể đối xử với tôi như vậy được.
Tôi mới mượn tạm tiền trong túi mẹ để đi chơi điện tử thôi mà bị đánh đòn tới
hai roi. Đau thấu trời. Lỗi là mượn mà không hỏi mẹ, ba tôi dằn dằn vậy. Nhưng
mượn trước, nói sau cũng đâu có sao, ai thèm gian lận gì đâu. Bị đòn là lần nầy
đúng là ức quá, ức quá đi thôi.
Chạng
vạng, tôi xếp đồ bỏ vô túi quẩy di. Mới đầu tôi tính đi xa thiệt là xa kìa,
nhưng nghĩ lại tôi đi xa thì ba mẹ tôi làm sao kiếm gặp. Ba mẹ tôi dứt khoát
phải suy nghĩ về thái độ qúa khắt khe của mình khi thấy thằng con quý tử đang
lăn lóc vỉa hè. Tôi quyết định đến ngã tư chỗ rẽ về nhà ngoại, thể nào lúc ba
mẹ cuống cuống chạy đi tìm cũng qua đây. Ngồi không nõg xe cộ chạy lại hỏng
biết làm gì, tôi moi ra từ mấy cái túi hai chục ngàn, tôi ngồi ăn hàng cho bằng
hết. Mới một chút mà trời đã tối mịt, tôi sốt ruột lết ra băng đá gần gốc me
(chỗ nầy trên đường rất dễ thấy), nằm ườn ra đó, rồi suy nghĩ, không biết ba mẹ
làm gì mà chừng nấy cũng chưa chạy qua đây nữa. Nằm hoài, chờ hoài, tôi trở bộ
hết nằm rồi ngồi, hết ngồi trở lại nằm chò co.
Ở
đó, tôi gặp thằng Lụm.
Đó
là lúc tôi mỏi mòn ngủ thiếp đi một giấc. Tôi nằm mơ thấy đang ngủ trên giường
nệm, mền dầy, gối êm ơi là êm. Đang chiêm bao ngon lành, tự nhiên nghe có ai đá
vào mông, tôi nhổm dậy, ngơ ngác dụi con mắt. Một thằng con trai đứng trước
mặt, thay chống nạnh:
- Ê
nhỏ, ai biểu mấy dành chỗ của tao.
Tôi
cự:
-
Giành hồi nào, ghế của nhà Nước.
-
Hổng dám đâu.- nó trề môi- tao nói chỗ của tao là của tao. Mầy cự một hồi tao
quýnh phù mỏ.
Tôi
khép lại một đầu ghế đá nhìn nó dò xét. Dùng hết khả năng tả văn của mình ra để
…coi tướng. Thằng đó lùn tịt nhưng cái mặt già chat, hai con mắt thồ lộ như hai
con ốc bươu vàng, sóng mũi xẹp lép gãy từng khúc, cái trán thì vồ, gắn trên bộ
mình ốm tong ốm teo là cái đầu chờ vờ như cá lóc gặp nước mặn. Tự nhiên tôi
thấy sợ, giọng tôi xịu xuống.
-
Nhưng …tao..tao không ngồi đây thì không biết đi đâu
-
Vậy….- nó có vẻ suy nghĩ.- xích qua một bên cho anh Lụm mầy ngồi với.
Trời
đất, tôi đã de ra sát mép ghế rồi mà nó còn biểu xích vô nữa, thiệt là quá
đáng:
-
Nhỏ xíu bày đặt làm anh – tôi cố gỡ thể diện.
-
Chừng nào- nó sừng sộ- chừng nào mới nhỏ, mầy bao nhiêu tuổi?
-
Mười bốn- tối cố kê thêm một tuổi cho chắc ăn khỏi kêu nó bằng anh.
-
Tao mười lăm.
-
Sạo! Mười lăm tuổi gì mà có chút tẳn?
-
Thiệt. Tại tao nuôi hoài mà hỏng lớn. Bị cai. Ai cũng kêu tao là Lụm “Còi”
Và
như thể chứng minh, thằng Lụm còi đứng dậy, nó xoay một vòng, đôi chân nhỏ sĩu
quay quay trong cái quần bò rộng thùng thình, như thể chỉ cần nó buông tay ra
là cái quần tuột dốc xuống đầu gối. Thằng Lụm thấy tôi nhìn quá trời, nó đâm
mắc cỡ.
-
Tao mua đồ sida đó. Quần áo ở đó cỡ lớn không hà!
Nói
rồi, nó xốc cái quần bò lên, hai cái lai đằng gót dã bị nó đạp rách tưa tái như
cá chốt rỉa. Tôi bật cười. Hỏng hiểu sao cái cười đó làm tan biếtn đi sự lạ lẫm
giữa hai đứa tôi. Thằng Lụm rờ cái cặp đầy nhóc quần áo tôi:
-
Mầy đi đâu mà ngồi đây?
Tôi
nói dõng dạc để chứng tỏ con người mình đấy dũng cảm:
- Đi
bụi đời
Nó
chê liền:
-
Tướng mầy mà đi bụi? Yếu như cọng bún mà nói đi bụi, mắc cười.
Tôi
giận lắm, tuy nhiên để chứng tỏ mình là người lớn, tôi nhún vai ra chiều không
chấp. Tôi hỏi lại nó ra đây làm cái gì. Nó nói, nó tìm má nó. Tôi hỏi má nó ở
đâu, nó lắc đầu hỏng biết. Tôi hỏi tới:
-
Sao kỳ vậy?
Thằng
Lụm “còi” nhún vai, co mình lại tuồng như ngọn gió vừa bay qua lạnh lắm vậy.
-
Hồi đó, hồi tao còn nhỏ ơi là nhỏ, má tao bỏ tao lại đây nè.
- -
Là sao?- tôi chưng hửng.
-
Tao cũng đâu có biết. Chắc má tao gặp chuyện gì đó buồn lắm, nuôi không nổi tao
nên bỏ tao lại đấy. Bởi vậy tao têm Lụm đó.
-
Sạo hoài.
Thằng
Lụm lắc đầu ra chiều chán nản:
-
Thiệt đó, biết sao tao đen thui vậy hôn?- Nó chìa ra cái mặt như chàm cháy –
tao bị bỏ ngoài nắng đó. Hồi đó ở ngã tư nầy vắn hoe hà, tao nằm khóc cả buổi
mà đâu có ai hay. Tới chừng đói qúa tao mới khóc, tao khóc rổn rổn luôn, tao
mạnh miệng từ hồi nhỏ mà. Rồi cái có bà dì bán bánh mì chạy lại, bồng lên, đâu
có sữa, bà dì mới móc ruột bán mì cho tao trấp trấp đỡ, dè đâu tao ăn hết ổ
bánh mì luôn. Bà dì thấy tao dễ nuôi, nuôi luôn, sau này, tao kêu bả bằng
ngoại. Tao lớn mà hổng tốn một miếng sữa nào hết, hay chưa?
Thằng Lụm hỏi tôi bằng giọng tự hào. Tôi tròn con mắt nhìn nó. Tôi cứ tưởng nó nói chơi. người ta có thể lớn lên nhờ bánh mì à? Còn tôi, mẹ tôi nói từ hai, một tuổi cho tớ bốn tuổi, tôi uống hết ba trăm mười lăm hộp sữa bột, vậy mà còn bịnh lên bệnh xuống èo ọt thảm thương. Ba tôi nói thêm, nuôi tôi cực ghê lắm. Giờ này hai người ở đâu mà sao không lại rước tôi ta? Gió đang lạnh thấy mồ đi.
Thằng Lụm hỏi tôi bằng giọng tự hào. Tôi tròn con mắt nhìn nó. Tôi cứ tưởng nó nói chơi. người ta có thể lớn lên nhờ bánh mì à? Còn tôi, mẹ tôi nói từ hai, một tuổi cho tớ bốn tuổi, tôi uống hết ba trăm mười lăm hộp sữa bột, vậy mà còn bịnh lên bệnh xuống èo ọt thảm thương. Ba tôi nói thêm, nuôi tôi cực ghê lắm. Giờ này hai người ở đâu mà sao không lại rước tôi ta? Gió đang lạnh thấy mồ đi.
-
sao mày đi bụi? - thằng Lụm chợt hỏi
- Ba
tao – tôi chép miệng ra vẻ oan ức. Ba tao đánh tao.
- Ý,
bị đòn hả?- Tự nhiên nó hào hứng. Bị đánh bằng gì?
-
Bằng roi, cây roi dài thiệt dài (nhưng cây roi ba đánh tôi là cây thước thợ may
của mẹ, cụt ngủn hà). Bự tổ cha vậy nè .
Tôi
đưa bắp tay ốm ròm ra.
-
Đánh nghe đau mà chắc đã lắm hen?
Giọng
thằng Lụm vừa hò hởi vừa có vẻ ganh tị.- Mày sướng thiệt (trời , bị đánh mà
sướng nỗi gì). Vậy mà còn bỏ nhà đi. Đồ ngu!
Tự
nhiên vậy rồi nó chửi tôi à. Tôi cãi:
-
Mầy đâu có má có ba đâu có biết. Người lớn khó dữ lắm.
-
Chẳng thà có má, có ba, bị rầy gì trao cũng chịu - thằng Lụm trở nên trầm ngâm,
coi nó già quá trời!- Nhưng mầy đừng có lo, tao ngồi đây thể nào cũng gặp má
tao thôi. Thế nào má đi qua má cũng nhìn ra tao. Mai mốt bị rầy, bị đòn cho đã.
Tự
nhiên tôi thấy thương thằng Lụm quá. Nó kể với tôi, nó đã chờ má nó từ hổi bảy
tuổi tới giờ. Ban ngày nó đi bán bánh mì, ban đêm nó mới ra đây. Nó nói chừng
nào nó giàu nó thôi bán bánh mì vì biết đâu má nó vẫn thường qua đây ban ngày
mà không thấy nó. Nó chợt hỏi:
-
Mầy sướng thấy mồ mới bị đánh tí đã bỏ đi. Bây giờ mầy có dám đổi với tao
không? Ở một mình buồn lắm, mầy ngu thì thôi đi.
Thằng
Lụm nói với giọng kẻ cả. Tôi giật mình, bây giờ có ông tiên nào hiện ra để đổi
vị trí hai đứa, chắc tôi buồn lắm. Ừ, có lẽ, ở nhà, bị rầy bị đánh vẫn hơn đi
bán bánh mì, ngủ bờ ngủ bụi như vầy. Ở nhà, giờ này, mẹ khuấy cho tôi một ly
sữa uống trước khi đi ngủ (mèn ơi, cũng gần 14 tuổi rồi mà …như con nít …), mẹ
hỏi tôi đánh răng chưa, tôi nói ròi, mẹ không tin biểu tôi nhe răng ra, thừa
lúc hai má tôi phồng phông, mẹ sẽ hôn tôi. Giờ nầy, nếu tôi đang mải đọc truyện
tranh, ba sẽ biểu tôi cất sách, đi ngủ, ba sẽ ém mùng, tắt đèn giùm tôi khi
bước ra căn phòng dán đầy hình ảnh Đôremon và Siêu Nhân.
Thằng
Lụm “còi” làm tôi hối hận và nhớ ba mẹ quá chừng. Tôi muốn trở về. Tôi ngồi im
lặng suy nghĩ trong khi thằng Lụm đứng dậy đẻ nhìn mỗi khi có một lượt xe dừng
lại trước đèn đỏ. Tôi chợt sợ quá, có khi nào ba mẹ giận bỏ tôi luôn như thằng
Lụm không. Ba mẹ sẽ sanh nhiều thiệt nhiều em khác còn tôi thì biết kiếm đâu ra
ba mẹ khác bây giờ. Tôi ngồi lo lắng đến mức, khi ba mẹ tôi ghé xe lại dưới
đường tôi còn không hay. Thấy bóng mẹ đứng sịch trước mặt mình, tôi bật khóc:
-
Con tính đâu ba mẹ bỏ con luôn rồi.
Mẹ
không vồ vập ôm lấy tôi mà điềm đạm cầm bàn tay tôi bóp mạnh, còn ba thì vỗ vỗ
vào đầu tôi.
-
Con hư quá. Con đừng làm vậy ba mẹ buồn.
Thằng
Lụm đứng trân trân nhìn tôi vớ đôi mắt buồn tủi. Tôi quẹt nước mắt bước lại gần
nó, bất giác tôi gọi thằng Lụm bằng anh:
- Em
về nghen, anh Lụm.
Thằng
Lụm gật đầu, nó ngẩng lên nhìn ba mẹ tôi rồi quay lại:
- Ba
má mầy hiền lắm phảỉ không?
- Ừ,
sao anh biết?
Nó
ra vẻ ta đây:
-
Nhìn tướng là biết – rôi nó mơ màng – ba má tao cũng hiền, tao tin vậy.
Mẹ
lại gần nắm tay tôi, mẹ nói “Về đi con, khuya rồi, mai còn đi học”, quay qua
thằng Lụm, mẹ hỏi “còn cháu? Cháu không về nhà à?” Thằng Lụm cảm động, lắc đầu,
nó nói trổng không:
-
Mai mốt ra đây chơi , nghen mậy!
Tôi
vừa ngoái vừa gật đầu. Ba tôi hỏi ai, tôi trả lời “bạn con. Anh Lụm. Anh Lụm
tội nghiệp lắm ba à...” không biết thằng Lụm “còi” có biết tôi đang kể về nó không mà nó
nhìn theo xe tôi đến khuất thì thôi. Khi tôi ngoái lại, dưới đèn sáng rực, tôi
thấy trong mắt nó lấp loáng những giọt nước. Tôi ngồi giữa ba và mẹ, nghe ấm
hẳn lên. Tôi lên tiếng:
-
Bữa nào ba mẹ cho con lại thăm anh “Lụm Còi” ba mẹ ha!
Nguyễn Ngọc Tư
No comments:
Post a Comment