Tôi và Hương chơi thân với nhau từ thuở còn là sinh viên, chân ướt chân ráo xuống thành phố tìm nhà trọ...
Trông em to cao gấp đôi tôi nhưng con bé vẫn ngoan ngoãn gọi tôi bằng chị. Em xinh xắn và ăn nói có duyên nên được nhiều người theo đuổi. Tôi vẫn thường phải đun nước tiếp khách hộ em. Nhiều lúc tôi đùa: -Có khi chị đi trông xe cho khách của em để kiếm tiền cũng đủ ăn. Em cười hiền khô, bảo: -Chị yên tâm, khi nào em tìm được người ưng ý thì chị sẽ không phải vất vả thế này đâu. Sáu tháng sau, không biết có đúng là em đã tìm thấy bến bờ bình yên thật hay không nhưng em nói với tôi rằng nó đã nhận lời yêu một chàng trai nào đó. Không phải là những khuôn mặt quen thuộc vẫn thường đến nhà chơi, không phải là cái tên trong các cuộc chuyện trò. Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng mừng cho em. Từ đấy căn phòng nhỏ của chúng tôi không còn đông khách nữa, Hương thì thường xuyên vắng nhà ngoài giờ học. Tôi cũng lao vào công việc học hành, làm thêm nên hai chị em không có nhiều thời gian tâm sự cùng nhau. Nhưng tôi biết hôm nào Hương đi chơi về cũng tràn ngập niềm vui được yêu thương, chiều chuộng. Em hay khoe với tôi được đi chơi đâu đó, được mua thứ này thứ kia với cái giọng trẻ con đầy nũng nịu. Kết thúc câu chuyện ngắn ngủi của mình, em thường ôm tôi ngủ, trên môi như vẫn nở nụ cười. Giữa năm học thứ hai, tôi chuyển xóm trọ rồi đi thực tế cùng lớp trên Tây Bắc nửa tháng. Lúc đi Hương vẫn xách ba lô tiễn tôi ra tận bến, vẫn tíu tít như trẻ con và không quên dặn tôi đừng có lo cho em. -Ở nhà em sẽ vẫn nấu cơm ăn ngày hai bữa. Vẫn vui vẻ và quan trọng là không quên việc học hành. Em sẽ học cách sống một mình thật tốt. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại thấy lo cho em thật sự, một mình thân gái giữa thành phố ngột ngạt này, nhất là khi không có ai ở bên cạnh mà em thì vốn ngây ngô, trẻ con. Nhỡ có chuyện gì… Cái suy nghĩ ấy khiến cả chuyến đi dài ngày không yên. Ngày thứ nhất tôi gọi điện về, vẫn cái giọng nũng nịu con nít ấy, em vẫn nói “em không sao” và kể một lô một lốc chuyện trên trời dưới biển. Ngày thứ hai cũng thế. Ngày thứ ba không có gì thay đổi, tôi bắt đầu yên tâm và bẵng đi cả tuần không liên lạc. Còn bốn ngày nữa thì về thành phố, tôi định điện cho Hương hỏi xem nó thích quà gì thì mua. Nhưng lạ thay máy báo không liên lạc được. Cả ngày hôm ấy, tôi điện đi điện lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn bặt vô âm tín. Tôi thật sự thấy bất an. Chỉ mong bốn ngày trôi qua thật nhanh. Thành phố vẫn xa hun hút… Tôi đứng tần ngần cả tiếng ở bến xe để đợi Hương đến đón như em đã hứa, nhưng hết lượt người này đến lượt người khác đi qua mà vẫn không thấy em. Tôi bắt xe ôm về thẳng xóm trọ cũ, cửa khóa im ỉm. Hỏi những người trong xóm trọ, ai cũng lắc đầu bảo không biết, cả tuần rồi không thấy Hương về nhà. Tôi ngó qua cửa sổ, thấy đồ đạc vẫn còn nguyên. Hương đi đâu? Suốt nửa tháng tôi lùng Hương trong hàng trăm ngả đường, hàng trăm xóm trọ. Đến trường hỏi, bạn bè cũng bảo Hương nghỉ học đã lâu rồi. Đêm, ngồi một mình tôi bỗng thấy ân hận vì đã lỡ để Hương lại một mình. Dù không phải ruột thịt của nhau nhưng tôi thật sự coi Hương như em gái. Sự biệt tích của Hương lúc này mang đến cho tôi một dự cảm không lành dù tôi đã cố gắng xua đuổi nó ra khỏi suy nghĩ của mình. Ngày thứ mười bảy Hương xuất hiện trong bộ dạng bơ phờ, mệt mỏi. Em không còn hồn nhiên bá vai tôi nũng nịu như trẻ nhỏ. Em ôm tôi khóc. Trong phút chốc tôi nhận thấy sự mệt mỏi, rã rời dường như đã làm Hương thay đổi hoàn toàn. Tôi chẳng biết phải động viên nó thế nào, suốt nửa tiếng đồng hồ tôi chỉ nói duy nhất một câu: -Em đừng khóc! Nhưng em vẫn nức nở trên vai tôi. Dù em không nói một lời nhưng tôi biết chính là người đàn ông ấy chứ không phải ai khác đã làm cho em tôi khổ. Đêm đó, em không còn ôm tôi ngủ ngon lành như ngày trước, suốt đêm em quay mặt vào tường, tiếng thở dài phả vào đêm nặng nhọc. Sáng ra, khi tôi chưa ngủ dậy Hương đã đi. Em để lại mảnh giấy trên bàn, ghi vài dòng nguệch ngoạc: “Em đi đây. Chị đừng lo gì cho em nhé!”. Tôi mở toang cửa phòng trọ, trên bầu trời xuất hiện những đám mây đen, báo hiệu một cơn giông bão sắp ập về. -Chị ơi! Người ta đã phụ lòng em rồi. Người ta đi yêu một người khác. Mà người đàn bà ấy… chị biết không, người ta gần bằng tuổi mẹ em. Hương ôm mặt khóc nức nở khi nói về Hùng, người đàn ông em đã chọn trong để làm điểm tựa cuộc đời. Tôi ngồi nghe những nốt thăng trầm tình yêu của Hương mà thương em. Quê Hương và Hùng cách nhau khá xa, đứa thì tận trên miền Đông Bắc đứa lại tận miền Trung nên gia đình hai bên đều phản đối. Nhưng đó cũng không phải là cản trở duy nhất, Hương từng nói với tôi rằng em sẽ cố gắng làm mọi việc để được chấp nhận. Nhưng bây giờ thì dường như mọi cố gắng của em đều trở nên vô ích. Hùng vốn làm việc trong một câu lạc bộ denspost giữa trung tâm thành phố. Công việc hàng ngày là dẫn nhảy các lớp học, mà khách đến đây chủ yếu là các bà cô quá lứa lỡ thì, chồng chết hoặc bỏ chồng. Họ lúc nào cũng phơi phới cái mong muốn được chứng tỏ mình còn rất trẻ, mình được người khác rất quan tâm. Để được như vậy, họ sẵn sàng chi rất nhiều tiền, còn những chàng trai trẻ cũng sẵn sàng chi rất nhiều thời gian cho họ. Hùng là một trong số đó. Lúc nào Hùng cũng ngập tràn trong các mối quan hệ, hết đi cafe với cô này lại tới một câu lạc bộ nhảy bất kì nào đó với cô khác. Gần như Hùng không còn một khoảng thời gian rảnh nào dành cho Hương cả. Mỗi lần Hương buồn, Hùng lại bảo: -Nếu em muốn người yêu mình lúc nào cũng kè kè bên em thì tốt nhất em nên đi theo mấy thằng sinh viên chỉ biết học và yêu nhưng kiếm tiền thì mù tịt. Còn đã yêu anh là phải chấp nhận. Hương không sợ phải chấp nhận anh bận lu bù với công việc, Hương chỉ buồn cho chính công việc và cách kiếm tiền của anh. Nhiều lúc bạn bè bảo Hương: -Anh của mày làm cái nghề như trai bao ấy. Kiếm tiền thì thiếu gì cách, mày là người yêu mà cũng không lay chuyển được à? Đêm về Hương chỉ biết úp mặt vào tường khóc, vì Hương biết tính anh vốn không dễ gì lay chuyển. Anh vốn là con nhà nghèo, tuổi thơ khốn khó đã thôi thúc trong anh một ước mơ phải được hơn người bằng mọi giá. Hương còn linh cảm được rằng rồi một ngày gần nhất Hùng sẽ rời bỏ cô để đi theo con đường mà anh chọn. Suy nghĩ ấy làm tim Hương thắt lại. Ngày quốc khánh, Hương chạy qua xóm trọ tôi khoe bộ váy hoa mới. Tôi mừng cho em đã lấy lại được nụ cười trên khuôn mặt xinh xắn ấy. Em khoe sẽ được đi biển chơi với Hùng. Tôi nhìn ánh mắt long lanh hạnh phúc của Hương mà cũng thấy lòng rộn lên một niềm vui khó tả. Tiễn nó ra khỏi cổng xóm trọ, đi được một đoạn, em còn quay lại bảo: -Em sẽ mua quà cho chị. Một con ốc biển để chị nghe được cả đại dương nhé. Thế mà chưa đầy một tiếng sau đã thấy em gọi điện bảo tôi đến đón tại một địa điểm nào đó trong thành phố. Hùng đã bỏ đi, để lại em đứng khóc chơ vơ giữa ngã tư đường. Tôi chở em về, trong suốt quãng đường dài cả hai chúng tôi đều im lặng. Em nói: -Em sẽ chia tay Hùng. Rồi bật khóc. Tôi bảo: -Hắn lại đi với một bà nạ dòng nào đó mà bỏ em đứng đấy phải không? Hương gật đầu, vừa khóc vừa nói trong nước mắt: -Bọn em đang đi trên đường thì có một người đàn bà gọi cho anh ấy hẹn đến một quán café nào đó. Ngay lập tức anh hủy cuộc đi chơi, đèo em đến quán cafe đã thấy một người đợi sẵn. Hùng giới thiệu với người đàn bà ấy rằng em là em gái và ngay sau đó họ đã rủ nhau đi chơi, còn em thì bị gọi taxi đưa về. Chị thấy có ai khổ như em không? Tôi không biết phải động viên em thế nào, chỉ biết bảo: “Thôi, em đừng khóc nữa”. Ngày hôm sau em sốt cao, bác sĩ bảo em bị sốt xuất huyết phải nằm truyền. Suốt mấy ngày em không ăn uống gì ngoài vài thìa cháo. Em điện cho Hùng, Hùng nói đã về quê có việc gia đình. Chỗ nhà bác sĩ Hương nằm truyền cách xóm trọ của Hùng vài bước chân. Tối đó tôi ra chợ mua ít hoa quả lại gặp Hùng với một người đàn bà từ xóm trọ đi ra. Tôi về nhìn thấy Hương nằm co ro quận chiếc chăn đơn, thi thoảng lại ho sặc sụa mà thương. Ngày hôm sau tôi quyết định phải đi gặp Hùng để hỏi rõ mọi chuyện. Tôi cứ nghĩ một người con trai khi làm cho người yêu mình đau khổ, dù thế nào đi nữa cũng có chút ăn ăn. Nhưng không ngờ, Hùng trả lời tỉnh bơ rằng: -Vì tôi không còn yêu Hương nữa nên tôi không phải chịu trách nhiệm về cô ấy. Tôi không nỡ nói lại với Hương những câu nói vô tình ấy. Nhưng tôi khuyên Hương hãy từ bỏ để đi tìm cho mình một tình yêu mới. Dường như em cũng hiểu nhưng trái tim vẫn còn yêu Hùng lắm. Tôi nhìn em thấy cái vẻ nũng nịu, hồn nhiên ban thuở đầu đã không còn nữa. Tình yêu đã mang đến cho em quá nhiều cay đắng, lý trí bảo hãy dừng lại tất cả nhưng con tim vẫn còn muốn níu kéo để đi tiếp con đường ấy. Tình yêu vốn khờ dại và mù quáng. Tôi đưa em ra ngoại thành chơi, bờ bãi sông Hồng phả lên mùi phù sa nồng nồng, quyện vào mái tóc em xơ rối. Em ngồi lặng im, nhìn dòng nước lững lờ trôi mà mặt buồn rười rượi. Đã mấy lần em ngước lên nhìn tôi như định nói một điều gì nhưng lại thôi. Tôi không dám gặng hỏi vì thực sự tôi rất sợ em sẽ nói rằng em vẫn yêu và em sẽ không bao giờ dừng lại. Mà thứ tình yêu mù quáng ấy có thể sẽ giày vò, đầy đọa em đến tàn tạ. Chỉ cần nghĩ thế tôi đã thấy lồng ngực như muốn vỡ ra. Tôi chải lại tóc cho em, em bảo thích được nghe tôi ngâm một bài thơ nào đó. Tôi ngồi sau em, mắt cay xè, miệng khẽ run run cất ngâm lời ca dao buồn thẳm: “Em tưởng giếng sâu em nối sợi dây dài Ai ngờ giếng cạn, em tiếc hoài sợi dây” Nghe xong, em ôm tôi. Bật khóc. -Chị ơi! Em không thể đi tiếp nữa phải không? Tôi định nói với em rất nhiều điều, nhưng không hiểu sao trong giây phút ấy, tôi lại chỉ có thể ôm chặt và nói với em rằng “Em đừng khóc”.
Trang Rêu
|
Kết bạn với mình nhé!
Wednesday, August 22, 2012
Em đừng khóc
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment