Sau mấy ngày tết cổ truyền, khi trên ban thờ và ngoài ngõ không còn tỏa mùi hương khói, Linh đã từng hỏi mẹ:
-Rồi những linh hồn phiêu bạt sẽ đi về đâu hả mẹ? Ai sẽ cho họ ăn, ai sẽ thờ cúng họ?
Mẹ thu dọn bát đĩa mà mắt buồn rười rượi:
-Thì biết làm sao được con, mình đâu có thể cho hồn ma lạ vào nhà. Người ta kiêng kị, nhỡ gặp những hồn ma trẻ con thì quấy lắm, ông bà tổ tiên mình cũng khổ.
Khi mẹ đã đi khuất vào nhà, Linh nhìn những hạt cơm rơi vãi ngoài cổng mà lòng nặng trĩu. Hồn ma cũng như con người vậy, khi không có một nơi nương tựa, không có ai để cậy nhờ thì cũng đều cô độc. Linh ngước nhìn lên bầu trời, ngỡ như thấy những bước chân mây vẫn còn đang quanh quẩn đâu đây. Họ muốn được bay vào ngôi nhà nhỏ của Linh, muốn được đi theo từng bước chân của mẹ, muốn được nương nhờ dưới mái hiên ấm áp. Nhưng tất cả đều phải dừng lại nơi hai hàng tre bên cổng. Nơi ấy mẹ vẫn đặt một mâm cơm cúng mỗi dịp giỗ tết cho những hồn ma không người thờ cúng. Ở làng này đã thành cái lệ, người ta kiêng cữ mọi thứ để được bình yên, người ta sợ những thế lực linh thiêng và cả những điều vốn không sờ nắm được. Có phải thế chăng mà Linh luôn cảm thấy con người nơi đây lầm lũi và bé nhỏ…
Chị Tư mất cách đây hơn mười năm, khi đó chị mới mười tám tuổi. Chị Tư rất đẹp, đôi mắt đen láy, khuôn mặt trái xoan hồng hào, tóc dài và mượt như suối. Chị học giỏi nhất nhà nên thi đỗ vào trường sư phạm tỉnh với số điểm rất cao. Kì nghỉ hè năm đó, chị dẫn bạn trên thành phố về, nói là ra sông chơi một tí thôi. Thế mà chị đi mãi mãi không về. Linh cứ ngồi tiếc mái tóc mượt mà, ánh mắt đen láy và sự ấm áp mỗi lần chị vuốt má Linh âu yếm. Dòng sông quê bao năm vốn hiền hòa bỗng nhiên cuộn sóng nhấn chìm chị, rồi lại phẳng lặng như chưa hề có chuyện gì. Hai ngày sau người dân ở hạ nguồn kéo lưới mới tìm thấy xác chị, Linh không còn nhận ra chị nữa. Đôi mắt ấy đã nhắm lại, mái tóc rối mù cuộn tròn thành một mớ, cả cơ thể chị trương phềnh lên, nhìn xót xa, tội nghiệp.
Quê Linh có lệ, những người chết đuối không được cho thi thể vào nhà, mà đặt nằm bên ngoài giọt ranh làm tang lễ. Hôm đó trời mưa rất to, mưa xối xả xuống quan tài. Linh đứng tựa cột nhìn chị nằm trong đó, không hiểu là nước mưa hay nước mắt chị đang rơi. Tiếng người khóc hòa lẫn tiếng mưa ỉ ôi, thảm thiết, Linh cảm thấy cái lạnh tái tê ngấm vào tận da thịt, tim gan. Mẹ nhào ra trời mưa, nhìn con như chết lặng. Cha không nói gì, nhưng Linh biết ông đang rất đau khi hai bên thái dương luôn giật mạnh. Chị đã hứa đi một lúc rồi về, nhưng đến lúc linh hồn chị trở về thì lại không được đặt chân vào nhà nữa. Linh nhìn ra màn mưa trắng xóa, thấy lờ mờ hình ảnh chị đứng ở giọt ranh nhìn vào nhà, tóc chị vẫn mượt, đôi mắt vẫn đen nhưng ầng ậc nước.
Linh ra thủ đô học rồi lấy chồng ở lại lập nghiệp luôn. Hai vợ chồng cùng tốt nghiệp ngành du lịch, ra trường Linh xin làm trong một công ty chuyên tổ chức các sự kiện và dịch vụ trọn gói du lịch. Công việc tuy vất vả, nay đây mai đó nhưng lại có đồng lương chi tiêu cho cuộc sống tạm bợ ở thủ đô. Còn anh sau nhiều lần chạy vạy xin vào ăn lương nhà nước không được, đành đi học thêm cao học để lấy tấm bằng. Thành thử thời gian đầu hai vợ chồng gặp nhiều khó khăn về tài chính nên phải ở trong một phòng trọ chật hẹp và hôi hám. Linh theo các chuyến du lịch, có khi cả tuần mới trở về thành phố một lần. Đôi khi, sau mỗi lần gặp lại thấy anh gầy hơn, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau những lo toan.
Sau hai năm học thạc sĩ, anh trở về kêu gọi vốn đầu tư thành lập công ty. Công việc và những dự định cuốn anh theo guồng máy bận rộn, như vắt kiệt sức lực của anh. Anh không còn nhiều thời gian dành cho Linh, phòng trọ chật hẹp giờ bỗng rộng thênh thang sau mỗi lần trở về. Hai công việc, hai nỗi quan tâm khác nhau khiến hai người như bị hút về ngược phía. Linh bắt đầu thấy những chuyến đi trở nên vô vị, nặng nề. Nỗi cô đơn, sự ngột ngạt cùng một lúc như nhấn chìm chị vào những rối rắm không tên. Lúc ấy, anh vẫn đang vắt kiệt cho bao dự định của mình. Thi thoảng chị gọi điện hỏi thăm công việc của chồng. Anh nhắn tin nói chị giữ gìn sức khỏe khi đài báo ven biển miền Trung bão sắp đổ về. Vẫn là sự quan tâm ấy nhưng sao nó không còn ấm áp và ân cần như xưa nữa. Chị buồn vì đã không thể giúp gì cho anh, khi linh tính có một ma lực nào đó đang kéo hai người rời xa nhau. Biết đấy, nhưng không biết phải làm gì để gần nhau thêm được.
Sau hai năm mở công ty, công việc đã bắt đầu đi vào hoạt động ổn định. Anh chị đã mua một căn nhà giữa trung tâm thành phố và đang dự định sinh con. Một hôm, anh nói với chị:
- Bây giờ em nhận tour ít thôi còn để thời gian nghỉ ngơi, chăm sóc gia đình. Anh không muốn mỗi lần trở về nhà, mở cửa ra thấy căn nhà trống hoắc, lạnh lẽo đến khó tả. Tiền mình anh kiếm là được rồi, em không cần phải bươn chải nữa.
Nghe anh, chị từ bỏ cả công việc của mình. Vì anh và vì cái mái ấm nhỏ bé này. Chị hứa chỉ đi nốt một tour vì trót nhận lời. Chuyến ấy đưa khách ngắm tuyết rơi, dự kiến đi trong một tuần theo lịch trình cố định. Trong suốt chuyến đi, chị nghĩ về anh và những tháng ngày sắp tới. Có lẽ chị sẽ sinh một đứa con, hàng ngày sẽ đưa nó đến trường, đi chợ nấu nướng cho anh. Lúc rảnh rỗi thì đọc sách, nghe nhạc, cũng có thể là đi học thêm. Cuộc sống bận bịu lo cho chồng con cũng có lẽ không có thời gian để mà buồn nữa, chị sẽ tìm cách để chị đừng tự chán mình. Chị nghĩ…miên man nghĩ…
Nhưng rồi tất cả đối với chị chỉ còn là niềm mơ ước. Khi cả đoàn đang trên đường quay trở về thì một tai nạn bất ngờ xảy ra do sương mù dày đặc. Rất may không ai tử nạn, nhưng cả đoàn có ba người bị thương nặng, trong đó có chị. Bác sĩ nói chị bị vỡ xương chậu, từ giờ đến cuối đời chị không còn cách nào khác là phải nằm liệt trên giường. Chị đau đớn tột cùng. Anh như chết lặng. Đã có lúc chị nghĩ tại sao mình không chết luôn để được giải phóng khỏi sự tù túng, để giải phóng cho anh và để được đi bằng những bước chân mây như chị gái
Bây giờ, thế giới của chị là bầu trời qua ô cửa sổ có tầm rèm buông màu trắng. Những nóc nhà đang nhô lên, dần chiếm bầu trời của chị. Sau hai năm nằm liệt trong căn phòng nhỏ, chiếc rèm cửa đã ố màu, bầu trời ngoài kia nhôm nhoam đến rối mắt. Dần dần chị không còn muốn nhìn ra đó nữa, chị tập cách nhắm mắt và tưởng tượng ra bầu trời của riêng mình. Nơi ấy là những thảm cỏ xanh tít tắp, thuở ấu thơ chị chạy nhảy bên bè bạn. Mùi của đồng ruộng quyện vào gió trời căng mọng, mùi của mơn mởn non xanh mới kì diệu làm sao. Bầu trời của những chặng đường chị đã đi qua, đầy ắp tiếng cười và bao hoài bão. Bầu trời của quán cafe vườn anh vẫn từng chờ chị thời sinh viên bao mơ mộng. Và đôi lúc chị còn nhìn thấy cả bầu trời tầm tã mưa ngày đưa tiễn người chị gái hồng nhan bạc mệnh của mình. Đôi bàn chân đang đi trên mây. Nhẹ bẫng lướt trôi.
Từ khi chị bị liệt, anh thuê hẳn một người giúp việc về nhà chăm sóc chị. Thời gian đầu anh còn dành thời gian ở bên động viên chị. Nhưng càng ngày anh càng cảm thấy nặng nề, mệt mỏi. Cho đến khi chị đọc được trong đôi mắt anh là mọi suy nghĩ đều hướng về một người đàn bà khác, thì anh đã không còn bước chân vào căn phòng của chị. Chị chỉ còn biết úp mặt vào khoảng trời của riêng mình. Đôi lúc muốn nổi loạn, muốn vùng vẫy nhưng cuộc sống thì cứ chết dần trong sự im lặng, trì trệ đến tàn nhẫn ấy.
Phòng chị rất nhiều hoa hồng trắng tinh khiết và kiêu sa, đấy là món quà mà người giúp việc vẫn cần mẫn mang vào phòng chị mỗi sớm, khi những hạt sương còn đọng lại trên từng cánh hoa mỏng mảnh. Tất cả mọi đồ vật trong căn phòng đều thuần khiết, kể cả những ý nghĩ của chị và người giúp việc. Chị chờ tiếng anh mở cửa phòng, những bước chân vội vàng, dồn dập lao xuống cầu thang rồi mất hút trong chiếc xe hơi mỗi sáng. Rồi chiều chiều lại chờ những bước chân anh chạm những bậc thang đang gồng mình sau nhiều tháng năm để người đời giẫm đạp. Có phải vì thế mà những bước chân của anh trở nên mệt mỏi, rệu rã và đôi lúc như không còn hơi thở. Chị ngồi đếm bước chân anh bằng kí ức. Hai mươi bảy bậc thang sẽ lên đến cửa phòng của chị nhưng bao giờ anh cũng bước qua rất vội cái ngưỡng hai bảy ấy khiến chị ríu lưỡi, không kịp đếm. Dần dần, mỗi khi thấy anh về là người giúp việc lại khua khoắng nhà cửa, lại làm ầm ĩ khiến chị không còn tập trung theo từng bước chân của anh được nữa.
Có những buổi sớm, chị không thể nào mở mắt ra được. Hình ảnh cơn mưa trắng trời trong kí ức cứ táp vào mặt chị từng đợt cay xè mắt. Rồi có một bàn tay nào đó dẫn chị đi mò mẫm trong cơn mưa ấy. Cứ đi... Những bàn chân nhẹ bẫng lướt qua dòng sông, qua cánh đồng, qua những miền cổ tích. Nơi ấy anh không có mặt, căn phòng tràn ngập hoa hồng trắng đã bị lãng quên. Nơi ấy chị được hát vang cùng gió, chị không còn độc thoại, không còn phải sống bằng kí ức và những chờ mong mòn mỏi. Có một bàn tay nào đó cứ dẫn chị đi hết đồng rộng, sông dài...
Anh đã thôi không còn thói quen trở về nhà. Chị nhầm lẫn giữa tiếng bước chân của người đàn bà giúp việc và anh. Khi không còn chịu đựng nổi sự cô độc ấy nữa, chị đã nghĩ đến việc phải ra đi. Chị muốn được giải thoát. Muốn được một bàn tay người lạ dẫn đi thật xa chứ không chỉ là những chuyến đi trong mường tượng. Trong giây phút ấy, chị nhớ về người chị gái của mình trong một ngày mưa tầm tã, nằm im lìm dưới giọt danh, tiếng khóc lẫn vào tiếng mưa mụ mị.
Bồn tắm trải đầy hoa hồng đỏ. Màu đỏ tựa như màu máu. Chị nằm đó thư thái, mắt nhắm hờ, vài sợi tóc mai còn vướng trên khóe miệng. Người giúp việc ngồi gục đầu bên cạnh, khẽ nấc lên từng tiếng. Anh vội vã trở về khi trên mình vẫn còn mùi hương của người đàn bà khác. Chị nghe rõ từng bước chân gấp gáp, cho đến khi chỉ còn là những bước chân mây lướt trên hai bảy bậc cầu thang thì có một bàn tay đã đến và mang chị đi mãi mãi...
Trang Rêu
|
Kết bạn với mình nhé!
Wednesday, August 22, 2012
Kiếp mong manh
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment