Họ nói ở đây không có Mỹ
Xuyên nào, Mèo Ngố lại càng không, chỉ có Lolita, Juliet, Esmeralda, Mecghi…
Anh chỉ cái cô đứng ở góc kia, chỗ bàn nhậu bốn người hói đầu đó đó. Họ gật gù,
à, chắc anh đang nói tới Carmen. Nhưng gái đấy đang phải trực phục vụ bàn ấy
rồi. Hay là chúng tôi gọi Scarlett O’hara cho anh, cũng trạc tuổi ấy, đẹp
và khéo chiều lắm.
Không, anh chỉ muốn gọi
Carmen. Đứa con gái mặc cái áo cổ trễ, khuôn ngực phồng lên như muốn chui khỏi
lớp vải chật căng, như bưng ra đặt trước mặt tụi đàn ông nheo nhóc. Tóc nó bới
cao để lộ cái cổ ngẳng ngọt ngào. Mặt tô lên một lớp phấn dày son đỏ như môi
đang cháy, khi con nhỏ vòng qua để xoa vai cho một gã khách, anh nghe lửa tạt
qua mặt mình vì cái váy quá ngắn kia không thấm tháp vào đâu so với đôi chân
mảnh khảnh dài.
Chính những đôi chân cao
và cổ muốt đã làm cho Hồng Hạc nổi tiếng. Quán bài trí lòe loẹt, món ăn không
đặc sắc, rớ tới gì cũng đắt đỏ, nhưng những cô gái phục vụ bàn thì trẻ đẹp
không chê được. Bữa nhậu ở đây luôn là hội hè của những rảnh sâu mà đám đàn ông
ai cũng biết là chúng sẽ dẫn về đâu đó đâu đó đâu đó đâu đó đâu đó...
Nhưng anh tới Hồng Hạc
chỉ vì Carmen, mà mười chín năm qua anh hay gọi là Mèo Còi, Mèo Ngố. Nó kia,
nhơ nhởn phớt lờ, không có vẻ gì để ý tới anh. Định bụng sẽ chờ nó trong một sự
nhã nhặn mót máy được suốt mấy chục năm làm thư ký tòa dân sự, nhưng khi con
nhỏ ngồi lên đùi gã duy nhất còn tóc ở bàn nhậu bên kia thì anh nhịn hết nổi,
lồng lên xáp lại lôi xểnh nó ra đường. Cả quán nhao lên. Vài gã bảo vệ định sấn
vào, nhưng con nhỏ đã ra hiệu nó tự lo được.
Về, về mau, hư trời ơi
hư thân tới nước này. Anh lắp bắp, từ ngữ nghẽn ở chỗ cổ họng bỗng phun xối xả
như vỡ đập. Sau mỗi gầm ghè cổ tay con nhỏ lại bị xiết chặt hơn một chút. Thấp
thoáng những cái quay đầu tò mò từ dòng xe cuồn cuộn cắt chéo qua ngã tư Hạnh
Phước. Hoặc vì váy áo của Carmen nổi bật quá, hoặc vì anh lôi xểnh đi nom cục
súc thô lỗ khó coi.
Sau này anh nhớ cái cảnh
mình kéo con nhỏ đi như kéo một con trâu chứng và nói với nó đây đâu phải là
gương mặt mày, có cảm giác chữ mày mới làm xương cổ tay nó nát vụn. Con nhỏ
không dục dặc trì níu lại nữa, nó nói nhỏ nhẹ trong khi bàn tay nắm của anh bắt
đầu có cảm giác lỏng ra, trơn chuội.
- Ông nghĩ mặt nào mới
là mặt của tôi?
Anh nheo mắt vì chiếc xe
hơi quanh qua cua pha chói ngang tầm nhìn. Khoảnh khắc đó anh nhìn thấy một đứa
bé con gầy cắt tóc búp bê, mũi dãi chảy lòng thòng đứng dán vào cửa lớp mầm non
để chờ anh tới đón. Một con bé bịu xịu, mắt đầy nước ngồi mãi bên cạnh chó con
kêu thảm vì nhớ mẹ. Một con nhỏ chừng mười bốn tuổi đen nhẻm tóc buộc nhỏng mặt
đầm đìa mồ hôi lả vào tay anh ngay sau vạch đích một cuộc chạy việt dã. Một con
nhỏ hơ hãi méc ba ơi có thằng lớp bên cứ viết thơ nói nhớ con hoài. Con nhỏ ấy
chào đón tuổi mười bảy của mình bằng một công việc làm thêm: đứng ở ngã tư phát
tờ rơi “để kiếm tiền mua đồ đẹp bằng chính sức của mình”. Mặt che kín bởi cái
khẩu trang chống bụi, con nhỏ gần như chỉ lộ mỗi cái trán dồ ương bướng, nhưng
rạo rực vì những trải nghiệm mới. “Nếu ai cũng đều che mặt lại, thì làm sao để
nhận ra nhau ?”, nó hỏi, sau lần chìa tờ rơi cho anh mà ba nó hoàn
toàn không hay đây là con gái của mình. Có bữa nó thử ghẹo một ông trung niên
lạ hoắc, kêu “sao anh nói là anh chết vợ?”. “Bà vợ ổng nghiến răng trèo trẹo và
nhéo hông ông chồng khi đèn đỏ còn chưa chuyển sang xanh”, con nhỏ kể lại, cười
toe khoái chí. Nắng gió ngoài đường đã làm phai mất những đường gân xanh trên
gương mặt mộc của nó. Một bữa khi đứng ở ngã ba phát quãng cáo cho một đại nhạc
hội, nó đã nhìn thấy thằng bồ mình thắm thiết cùng với cô gái khác. Con nhỏ về
vùi mình vào đống chăn gối khóc như mưa bấc, bảo không tin vào đàn ông nữa. Anh
nhớ mình đã cười xòa bảo, ôi trời, “đừng quơ đũa cả nắm, ba đâu phải loại
đó…”. Con bé thừa nhận, đúng rồi, ba không giống họ… Vài vì sao lại nhảy nhót
trong mắt nó.
Giờ những ngọn đèn
đường, đèn pha của xe cộ lũ lượt qua ngã tư Hạnh Phước cũng không thắp nổi
trong mắt con nhỏ một tí ánh sáng nào. Cái ánh sáng bên trong đã mất, mắt sâu
và tối hun hút. Trong một khoảnh khắc anh biết không thể mang những gương mặt
trong veo kia trở về, không gương mặt nào mà anh từng biết hợp với nhân dáng
đàn bà chín rục này, váy áo mời mọc này. Anh hơi tuyệt vọng, nhưng vẫn nắm tay
nó. Cứ sợ bỏ ra lần này là vĩnh viễn mất.
- Về đi, coi như ba năn
nỉ…
Con bé cười khẩy, mặt
mũi chua chát. Anh thấy rõ ràng là mắt nó hướng về mình, nhưng ánh nhìn lại
xuyên thấu mênh mang như không gặp rào cản nào từ gương mặt của anh (lởm chởm
râu ria, tái dại đi vì lo lắng và tức giận) đang chắn ở đó.
Cái nhìn xuất hiện lần
đầu vào tối hai mươi ba tháng mười hai, cả xóm người ta mở nhạc giáng sinh, các
cửa hiệu trang hoàng rực rỡ. Con nhỏ thức khuya đợi anh ngoài cỗng khi, lầm lì
hỏi ba để mặt rớt ở đâu rồi, con không thấy? Anh sững sờ không biết mình phải
nói gì với nó, những câu đã sắp sẵn trên đường về, dùng từ nào cho hợp, phải
tránh né từ nào… tất cả chúng đã mọc cánh bay đi. Anh vẫn thấy mặt mình khi đi
ngang qua tấm kiếng trên cánh cửa tủ, và chị vợ anh dù ngái ngủ vẫn hỏi nhậu về
sao thấy buồn xo vậy? Chó Tiểu Phù xoay tròn khuấy đuôi mừng, và sáng hôm sau
khi tới gần chuồng chim cu gáy nó vẫn gục gặc gáy chào. Riêng có đứa con gái
nghĩ anh không còn mặt nữa.
Chỉ còn đâu đây cái thân
người dềnh dàng của anh mà mỗi sáng đứa con gái phải lách qua nếu muốn đi vào
bếp. Nhà hẹp, đôi khi vẫn còn những va chạm để anh tin rằng mình vẫn còn một
phần cơ thể. Chỉ mặt là vô tăm tích. Con nhỏ không còn ríu ran ba ba con con.
Mái tóc dài mà anh rất ưa nó đã xén trụi đi, ống quần jean cũng bị xén lửng lơ
trên đầu gối, và công cuộc xén bắt đầu lân la đến áo. Dắt xe ra cửa nó
chỉ chào thưa mẹ con đi. Nó không nhìn anh, nếu có thì ánh nhìn xa như anh đang
tàng hình, cuối điểm nhìn là đâu đó sau gáy anh. Tấm hình cả nhà chụp chung trước
vẫn đặt trên bàn học giờ úp mặt trong xó tủ, chung với những món đồ mà anh đã
tự tay mua cho con nhỏ. Lá rụng nghẹt ống nước máng xối, tự nó trèo lên thông
dù anh cũng đang quanh quẩn trong nhà. Trong vốn liếng ngôn ngữ tiếng Việt lẫn
tiếng Anh học ở trường lẫn tiếng Nam Hàn học trong phim nhiều tập của con nhỏ
bay mất chữ ba, hay papa hay appa.
Thỉnh thoảng nghe một
giọng nói lanh lảnh cất lên từ nhà ngoài “ông lão ơi, cái quần cộc của ông rách
rồi, “lù coi” cho coi”, “Ngố mua cái bàn chải đánh răng mới rồi đó, màu xanh
dương, ông lão nhớ lấy xài nghen…”, anh biết mình vừa ảo giác. Một thứ ảo giác
khiến người ta muốn rơi nước mắt, muốn cầm giữ mãi, muốn chìm vào đó.
Vợ anh hỏi hai cha con
có chuyện gì, mặt dúi dụi vào cuốn giáo án năm nào cũng ngồi chép đi chép lại.
Chị bận rộn vật lộn với đám học trò, với những cơn hen cấp từ trước khi sinh,
không hay gần gũi với con bé vì hay mệt. Nhưng chị cũng nhận thấy không khí
trong nhà sánh đặc. Anh cố cười bảo có chuyện gì đâu, cố nhớ lần gần nhất vợ
nhìn thẳng vào mặt mình là lúc nào. Có phải chị cũng nghĩ là anh đã đánh rơi
mất mặt? Chị, chó Tiểu Phù và chim cu gáy có phải chỉ nhận ra anh bằng mùi, hơi
thở, dáng điệu, thân người…
Có thể mặt mình mất thật
rồi, tự dưng anh nghĩ vậy. Con gái ít nhiều đã thuyết phục được anh. Nó ngày
mỗi vắng. Thấp thỏm với một tâm can bị phơi bày, anh cũng tránh đụng mặt nó.
Tối qua vợ anh hớt hãi nói Mèo ngố ba bữa rày không thấy đâu. Mọi khi nó có đi
làm thêm thì tối vẫn về nhà ngủ chớ. Chị sẽ lên cơn suyễn cấp nếu biết anh vừa
mới tìm thấy nó, đã nắm được nó và rồi lại lỏng tay ra. “Sao ba không đi tìm
mặt của mình, trước hết?”, nó nói trước khi trở gót.
Trên đường về anh ghé
qua một căn nhà trọ ở trong hẻm Lò Tương. Một người phụ nữ khi mở cửa cho anh
đã không giấu được chán chường, “đã nói mặt mày ủ ê thì đừng có ghé đây mà”.
Anh không trả lời, lặng lẽ vén mùng vùi mặt vào bụng thằng bé con đang ngủ. Nó
càu nhàu trở mình, quắp con gấu bông quay vô vách. Con gấu này là quà anh tặng
cho thằng bé vào dịp Noel trước. Hôm đó ông già Noel lắc chuông giao quà tận
nhà, bộ râu giả che nửa mặt, bụng độn to khệnh khạng, nhưng ông già không chúc
thằng nhỏ ngoan, học giỏi mà cứ đứng đực ra nhìn cha con anh rồi bỏ đi một
nước. Anh lạnh người nhận ra đôi mắt của ông già Noel sao mà quen, và tiếng
chiếc xe máy cà tàng đó, hình như ngày nào cũng nổ giòn trước cỗng nhà anh, sau
cuộn khói có một tiếng nói lanh lảnh, “ông lão ơi đóng cỗng giùm con…”.
Anh dáo dác nhìn quanh
căn phòng mà trước đây anh thường đến ở vào giờ nghỉ trưa, cả khi thằng bé kia
chưa ra đời. Gương mặt anh đã bị rơi trong căn phòng này vào cái đêm Noel ấy.
Thỉnh thoảng anh lại nhìn thấy nó nằm chỏng chơ trên đất, nhưng chạm tay vào
chỉ là những vụn bụi.
Nguyễn Ngọc Tư
No comments:
Post a Comment